Tùy Qua cười nói:
- Quá khách khí rồi. Huống chi, hai cánh tay của anh, ban đầu cũng vì tôi mới bị như vậy. . .
- Tùy huynh đệ, ngàn vạn lần đừng nói những thứ này.
Sơn Hùng nói:
- Quan trọng nhất là, hiện tại tôi lại có một đôi tay mới rồi. Sau này, gặp đám cừu nhân trên đường, bọn chúng cũng không dám gọi lão tử là “Hùng cụt tay” nữa.
Tùy Qua nói:
- Đúng rồi, gọi Mắt Kiếng và Dao Găm tới ăn mừng đi.
- Ăn mừng cái rắm, tên Mắt Kiếng này, lúc này còn không mang rượu đến, để tôi đi giục hắn.
Sơn Hùng bước ra khỏi phòng.
Dao Găm đang gác ngoài cửa, nhìn thấy Sơn Hùng, vui vẻ nói:
- Hùng ca, tay của anh. . . thật sự mọc ra rồi?
- Mọc ra rồi.
Sơn Hùng rất đắc ý nói:
- Cánh tay Tùy huynh đệ cho tôi, còn mạnh hơn tay thật!
- Thật sao?
Dao Găm tựa hồ không dám tin.
- Tới đi, nắm tay cái cậu sẽ biết.
Sơn Hùng không có hảo ý cười cười, vươn tay nắm chặt tay Dao Găm.
- A!
Sơn Hùng khẽ vừa phát lực, Dao Găm lập tức hét lên.
- Thế nào, tin chưa?
Sơn Hùng cười ha ha:
- Mắt Kiếng đâu rồi? Kêu hắn đi chuẩn bị chút rượu, làm sao còn chưa đến?
- Để tôi đi xem.
Dao Găm bước nhanh đi. Chỉ chốc lát sau, Dao Găm quay trở lại, nói với Sơn Hùng:
- Mẹ kiếp, có người tới đây quấy rối, lại tìm Mắt Kiếng gây phiền toái!
- Khốn khiếp! Sơn Hùng này lâu rồi không phát uy, người khác tưởng lão tử là mèo bệnh sao!
Sơn Hùng gào thét một tiếng, đi theo Dao Găm hùng hổ vọt đi.
Thính lực của Tùy Qua lợi hại cỡ nào, nghe thấy Sơn Hùng và Dao Găm nói chuyện với nhau, lặng lẽ đi theo.
Mắt Kiếng bị người ta đánh.
Kể từ khi Mắt Kiếng đi theo Sơn Hùng nương dựa vào Tùy Qua, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh.
Càng làm cho Mắt Kiếng buồn bực và tức giận hơn chính là, hắn lại còn bị đánh ở “Nhân gian tiên cảnh”.
Cả thành phố Đông Giang người nào không biết: “Nhân gian tiên cảnh” chính là địa bàn của Cuồng Hùng bang.
Mặc dù cũng biết lão Đại Sơn Hùng của Cuồng Hùng bang đã tẩy trắng, hơn nữa cánh tay cũng bị chặt đứt, nhưng dư uy vẫn còn, dõi mắt khắp thành phố Đông Giang, còn chưa có bang phái nào dám công khai tới vuốt râu hổ của Cuồng Hùng bang.
Nhưng, chuyện này rất đúng dịp, khi Mắt Kiếng đến quầy ba lấy rượu, đụng độ với một đám con nhà giàu đi vào uống rượu, đám người này vừa mở miệng đã đòi uống toàn bộ số rượu có trong quầy. Nếu là ngày thường, Mắt Kiếng ước gì có khách giàu như vậy tới tiêu tiền, nhưng hôm nay phải chúc mừng cho Sơn Hùng đại ca, rượu ngon đương nhiên phải giữ lại cho Sơn Hùng và lão bản, làm sao có thể cho người khác?
Chính vì chuyện này, Mắt Kiếng và đám người đó mới nổi lên tranh chấp.
Đám con nhà giàu này, cũng không phải đám người dễ chọc.
Một trong số đó còn là một hảo thủ công phu, mặc dù Mắt Kiếng cũng luyện công, nhưng còn xa mới chăm chỉ bằng Dao Găm và Sơn Hùng, kết quả bị tên kia đánh cho một quyền trúng ngực, miệng phun máu tươi.
Nhưng nơi này dù gì cũng là địa bàn của Cuồng Hùng bang, vì vậy đại ca Mắt Kiếng bị người khác khi dễ, bọn tiểu đệ của Cuồng Hùng bang lập tức xông tới.
Đám cậu ấm này, cũng không phải dạng đèn cạn dầu, lập tức chào hỏi mấy chục tiểu đệ, nhìn dáng dấp giống như đã có chuẩn bị.
Mắt Kiếng đương nhiên không phải nhân vật có thể chịu thiệt, nhưng bởi vì Dao Găm, Sơn Hùng và Tùy Qua đều không có ở đây, lại lo lắng quấy rầy Tùy Qua trị liệu cho Sơn Hùng, cho nên cố gắng khống chế sự tình, nhân mã hai phe cũng không giao chiến nữa, nhưng tình thế hết sức căng thẳng.
Rốt cục, Mắt Kiếng cũng thấy Dao Găm và Sơn Hùng xuất hiện.
- Hùng ca. . . Tay của anh không có chuyện gì rồi?
Mắt Kiếng đi tới trước mặt Sơn Hùng, thấp giọng hỏi.
Sơn Hùng gật đầu, sau đó nói với Mắt Kiếng:
- Đúng là thứ không có tiền đồ, kêu cậu bớt chút thời gian tán gái, dành thời giờ luyện công, nhưng cậu vẫn không vâng lời. Lần này thì hay rồi, bị người ta đánh, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt.
- Lão Đại, anh đã tới rồi, không phải để trút giận cho tôi sao?
Mắt Kiếng cười nói:
- Mẹ kiếp, chính là phun một ngụm máu, không có gì đáng ngại.
Ngoài miệng nói không có gì đáng ngại, thật ra Mắt Kiếng đúng là bị thương không nhẹ, nhưng bởi vì có linh dược của Tùy Qua trong tay, chút thương thế này hoàn toàn không là gì.
- Yên tâm đi, Mắt Kiếng, tên nào đánh cậu một quyền, tôi sẽ đánh hắn ba quyền!
Dao Găm đứng bên cạnh nói.
- Dao Găm, cậu đúng là huynh đệ tốt.
Mắt Kiếng mỉm cười nói với Dao Găm.
Sơn Hùng hung hăng trợn mắt nhìn Mắt Kiếng, sau đó mới bước lên trước nói:
- Ta là Sơn Hùng, vừa rồi người nào động thủ đánh huynh đệ của ta, lăn ra đây cho ta!
- Sơn Hùng? Ngươi chính là Sơn Hùng của Cuồng Hùng bang?
Một tên cậu ấm cười nói:
- Trước kia, ta nghe nói Cuồng Hùng bang là đệ nhất bang của thành phố Đông Giang. Đáng tiếc, sau đó lại nghe nói Sơn Hùng ngươi biến thành “Hùng cụt tay”. Hắc, được rồi, bổn thiếu gia không thích khi dễ người tàn tật, Sơn Hùng, ngươi mở rượu nói lời xin lỗi, chuyện này coi như xong.
- Khốn khiếp, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao!
Dao Găm hừ lạnh một tiếng, một cước đạp tới, trực tiếp đá văng tên kia bay ra ngoài.
Dao Găm rõ ràng nhận ra, tên vừa nói không phải là đầu sỏ của đám người này. Nếu đã như vậy, hắn căn bản không có tư cách nói chuyện với Sơn Hùng.
Quả nhiên, sau khi tên kia bị Dao Găm đá bay, tên cậu ấm cầm đầu cau mày nói:
- Phương Thiểu Văn, giao cho ngươi xử lý. Đánh nhau với đám lưu manh côn đồ các ngươi đúng là nhàm chán.
Nói xong, tên cầm đầu xoay người, trực tiếp đi đến quầy ba lấy rượu, bắt đầu thưởng thức.
Một tên cậu ấm khác, nói với Sơn Hùng:
- Ta là Phương Thiểu Văn. Sơn Hùng, ngươi có lẽ đã nghe nói đến danh tiếng của ta?
Tên cậu ấm này thoạt nhìn có chút khí phách, Dao Găm không dám một cước đá bay.
- Phương Thiểu Văn cái gì, lão tử chưa từng nghe nói!
Sơn Hùng khinh thường nói:
- Trừ lão bản ta, người nào trước mặt tử lão tử cũng không quan tâm!
- Thật sao?
Phương Thiểu Văn cười nhạt:
- Như vậy, Tam Giang đường, ngươi có quan tâm hay không?
- Tam Giang đường!
- Mả mẹ nó, không xong rồi, Tam Giang đường muốn vào thành phố Đông Giang rồi!
- Gió tanh mưa máu nữa sao!. . .
Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.
Ba chữ “Tam Giang đường” vừa ra khỏi miệng, rất nhiều tên lưu manh, lập tức kinh hô.
Lại có không ít người, lập tức chạy ra ngoài, hiển nhiên là e ngại danh tiếng của Tam Giang đường, không muốn bị tai ương liên lụy.
Phương Thiểu Văn tựa hồ rất hài lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nói với Sơn Hùng:
- Thế nào, Hùng ca. Ta hỏi ngươi, Tam Giang đường chúng ta ở trước mặt, ngươi có quan tâm hay không?
Sắc mặt Sơn Hùng biến hóa, nhưng lãnh đạm nói:
- Ta nói rồi, trừ lão bản ta, người nào trước mặt ta cũng không quan tâm!
Lúc này đến phiên sắc mặt Phương Thiểu Văn thay đổi, hắn hiển nhiên không ngờ Sơn Hùng lại cuồng vọng đến mức ngay cả Tam Giang đường trước mặt cũng không quan tâm, cả giận nói:
- Sơn Hùng! Ngươi có chủ tâm muốn đối địch với Tam Giang đường hay sao!