- Tôi vốn cho rằng tu hành của Tâm Tu Hội có thể cường thân kiện thể đấy, vốn định đi luyện một hồi, nếu cô nói thế thì thôi. Ngược lại tế hồ tiết này chừng nào bắt đầu.
- Sau khi trời tối, nhanh thôi...
Ánh mắt Tô Hải Yến nhìn qua hướng hồ Minh Châu, thần sắc trở nên vô cùng thành kính.
- Ngô nóng quá!
Sau khi nói chuyện, Đặng Hạc đã ăn sạch ba chén bánh đúc đậu, sau đó bắt đầu cầm quả ngô nóng bỏng trong tay lên, thằng này vừa gặm hai phần, sau đó còn nói,
- Ai nha, tôi đi tìm nơi ‘ phóng nước ’ mới được. Bà chủ, buồng vệ sinh ở nơi nào?
- Cái gì là buồng vệ sinh?
- WC toa-lét."
Đặng Hạc im lặng.
- Úc, chỗ đó.
Bà chủ chỉa chỉa vào bụi cỏ rậm cách đó không xa.
Tùy Qua nhìn ra Đặng Hạc tên này mượn đi tiểu rời khỏi, vì vậy đứng dậy cười nói:
- Tôi cũng đi phóng nước, miễn cho Cổ huynh đệ đi ‘ buồng vệ sinh ’ lạc đường.
Tùy Qua cùng Đặng Hạc đi vào trong bụi cỏ.
Tùy Qua vừa "Phóng nước " vừa dùng chân khí ngưng âm nói với Đặng Hạc:
- Anh mượn đi tiểu dẫn tôi tới đây, có gì sao?
- Anh cảm thấy Tô Hải Yến như thế nào?
Đặng Hạc nhìn Tùy Qua hỏi.
- Như thế nào cái gì?
Tùy Qua hừ một tiếng, nói:
- Anh là xuân tâm nhộn nhạo hay t*ng trùng lên não. Thời điểm này còn có ý kiến gì với Tô Hải Yến hay sao? Chẳng lẽ anh không biết nữ nhân đó là ma vật.
- Nhìn ra!
Đặng Hạc hơi xấu hổ nói:
- Trước kia tôi thấy cô ta điềm đạm nho nhã, tôi thừa nhận nàng rất hợp khẩu vị của mình, nhưng mà lời của anh nói đúng, đã biết rõ dưới dáng vẻ điềm đạm nho nhã kia là ma đầu lạnh lùng vô tình, tôi làm gì mà ưa thích cô ta chứ.
- Vậy là tốt, nếu không tôi sẽ xem như anh hết thuốc chữa.
Tùy Qua hỏi tiếp:
- Vậy anh gọi tôi tới đây có gì hay không?
- Bây giờ còn cách tế hồ tiết kia vẫn còn thời gian, nhưng là mà chúng ta còn không biết đám ma đầu kia muốn làm gì, chuyện này rất bất lợi cho hành động của chúng ta. Cho nên tôi có biện pháp, không biết anh thấy téế nào.
- Anh phải nói ra thì tôi mới biết được nó như thế nào.
Tùy Qua nói.
- Tô Hải Yến xem bộ dáng là rất chán ghét tôi. Cho nên tôi có ý định làm cho cô ta càng chán ghét tôi hơn, anh nên biết, tiếp tục làm cho cô ta chán ghét, thời điểm cảm xúc chán ghét này tiếp tục tới trình độ nhất định, cô ta sẽ làm ra hành vi không lý trí, nói ra một ít chuyện không lý trí, chúng ta sẽ đạt được tin tức chúng ta cần.
Đặng Hạc phân tích.
Xem ra tên này được Long Đằng huấn luyện cũng có chút dụng tâm, biết rõ nên giải cục diện bế tắc thế nào, tìm ra sơ hở.
- Có đạo lý, anh định làm cho cô ta chán ghét thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Đương nhiên là theo đuổi cô ta rồi. Bị người chán ghét theo đuổi, đây là chuyện khiến nữ nhân tức giận nhất.
Đặng Hạc nói:
- Hắc, đây cũng là thứ mà tôi học trong chương trình của mình. Nhưng mà anh phải phối hợp với tôi mới được.
- Yên tâm, tôi nhất định toàn lực phối hợp với anh.
Tùy Qua cười ha hả.
Nhưng mà trong lòng Tùy Qua lại biết, dùng tính cách của Đặng Hạc là không thích làm chuyện quanh co lòng vòng thu hoạch manh mối. Hắn chỉ làm vậy vì hắn hơi ưa thích dung mạo của Tô Hải Yến, cho nên hắn dùng hành động này triệt để chặt đứt nhớ nhung trong lòng.
Với tư cách là một người tu hành, không chỉ cần tăng tu vị và cảnh giới lên, cũng cần tu tâm, tâm cảnh cũng rất trọng yếu. Nếu như Đặng Hạc vẫn bảo lưu phần nhớ nhung này, như vậy tạo thành trở ngại trong tu hành, thời điểm đột phá bình cảnh trong lòng yên tĩnh bất ổn, rất dễ dàng bị tâm ma áp chế, tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên chặt đứt nhớ nhung này với Đặng Hạc mà nói cực kỳ trọng yếu.
Lúc hai người trở về, Lưu Tư Na cùng Tô Hải Yến đã ăn xong, Lưu Tư Na bất mãn nhìn qua Tùy Qua nói:
- Hai người đúng là không có phẩm vị, mượn chuyện đi tiểu trốn trả tiền ăn, để cho tôi tính tiền, có phải quá phận hay không?
- Cô cũng biết phương thức này rất vụng về, tại sao chúng tôi lại vì đi tiểu mà trốn trả tiền chứ?
Tùy Qua cười cười, nói:
- Huống chi trước kia cô đã nói qua, cô mời khách không phải? Như vậy tốt rồi, nếu cô mất hứng, đến tối tôi mời cô ăn dê nương nguyên con, dù sao tôi bao mà, được chưa?
- Hừ, vậy còn không kém lắm.
Lưu Tư Na hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng mà thời điểm tính tiền, anh cũng không nên đi tiểu trốn đấy.
- Nghe cô nói, nhân phẩm của chúng tôi kém như vậy sao.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Kỳ thật sở dĩ chúng tôi đi tiểu trốn ra ngoài, là có chuyện trọng yếu thương lượng. Chuyện này nó quan hệ tới chung thân đại sự của Cổ huynh đệ, cho nên -- Cổ huynh đệ, chính anh nói đi...
- Hải Yến...
Đặng Hạc thân thiết kêu một tiếng, làm cho Tùy Qua cùng Lưu Tư Na không hẹn mà cùng nổi da gà, sau đó tên này từ sau lưng lấy một chùm hoa dại ra.
- Hải Yến, từ lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã thích cô, không có thuốc chữa được. Tôi biết rõ, tôi nói như vậy quá đường đột, nhưng mà tôi không cách nào khống chế nổi trái tim của mình, không cách nào khống chế thân thể của mình. Hải Yến, tôi thật thích cô-- cô làm bạn gái của tôi, có được không?
Quả nhiên Tô Hải Yến nhíu mày, rất hiển nhiên trong nội tâm nàng phi thường khó chịu.
- A, thì ra hai người nói đi tiểu ra ngoài chính là thương lượng chuyện này.
Lưu Tư Na giao tế quả nhiên không tệ, biết rõ nên làm sao làm sinh động hào khí.
- Nhưng mà Cổ Thiết Cổ tiên sinh, anh chỉ tặng hoa dại, hình như thành ý không đủ?
- Đúng vậy, Cổ huynh đệ, xuất ra thành ý đi.
Tùy Qua ở bên hát đệm.
Đột nhiên Đặng Hạc quỳ một chân trên đất, móc chiếc nhẫn tỏa sáng ra, đưa về phía Tô Hải Yến:
- Hải Yến, tôi thật tâm đấy! Chiếc nhẫn này theo tôi thật lâu, bởi vì tôi muốn tặng nó cho mỹ nhân làm tôi động lòng. Tôi biết rõ, cô chính là người tôi ngưỡng mộ, mỹ nữ khiến tôi động tâm, tôi đã thích cô không có thuốc chữa rồi! Hải Yến, làm bạn gái của tôi, tôi sẽ khiến cô làm nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. (đoạn này đáng lý xưng là anh em, nhưng mà vì con nhỏ là ma đầu nên Đặng Hạc đổi thành tôi cô thôi)
- Cổ huynh đệ, anh đúng là làm thật!
Tùy Qua ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Lưu Tư Na nói:
- Đây chính là nhẫn Hồng Bảo Thạch mà Cổ huynh đệ bảo người làm theo yêu cầu, là thứ hắn dùng cầu ái với người hắn thích, chiếc nhẫn này cũng đủ quý giá.
Chiếc nhẫn này là hàng làm theo yêu cầu, nhưng mà là Tùy Qua tạm thời làm theo yêu cầu. Dùng thủ đoạn của hắn lấy các loại tài liệu trong Hồng Mông thạch, đừng nói làm một chiếc nhẫn, cho dù làm mười bộ châu báu cũng dễ dàng.
- Thật sao?
Lưu Tư Na nhìn chiếc nhẫn đính Hồng Bảo Thạch trên ngón út, nàng há miệng to như quả trứng gà. Lưu Tư Na là nữ tri thức điển hình, trong nội tâm cũng ưng ý với nam tri thức thành công. Nếu như đưa nhẫn này cho nàng, không chừng nàng lập đáp ứng, cho dù nàng có ấn tượng với "Cổ Thiết" không tốt bằng "Chu Thông".