- Khổng Bạch Huyên, cho dù đạo thần niệm cuối cùng của ta tiêu tán, cũng phải hoàn toàn trấn áp ngươi!
- Tiên Viên chân nhân ... Ngươi bớt cuồng vọng đi, nếu bổn tôn của ngươi đang còn, ta chắc chắn không thể chạy trốn, đáng tiếc ngươi chỉ là một đạo thần niệm!
- Một đạo thần niệm, cũng đủ bắt nghiệt chướng ngươi hàng phục rồi!
Tiên Viên chân nhân quát lên:
- Dĩ thân tuẫn đạo, quy về hỗn độn!
Đây là Tiên Viên chân nhân muốn liều mạng. Nói chuẩn xác, là đạo thần niệm của hắn muốn liều mạng.
Trong chốc lát, Hồng Mông tử khí trên đỉnh đầu Tùy Qua đột nhiên bành trướng, cắn nuốt Tùy Qua, Khổng Bạch Huyên, và cả huyệt động.
- Không!
Bên tai Tùy Qua, truyền đến tiếng kinh hô không cam lòng của Khổng Bạch Huyên.
Điều này làm cho Tùy Qua ý thức được, kết quả của trận đấu pháp này cuối cùng là Khổng Bạch Huyên thua, nhưng đạo thần niệm của Tiên Viên chân nhân tựa hồ cũng không còn.
Chẳng qua, Tùy Qua căn bản không nhìn thấy trước mắt đang diễn ra tình huống gì, hắn chỉ có thể nhìn thấy một màn vân khí màu tím nhạt, liên miên không dứt, vô biên vô hạn, không có bất kỳ cảm giác không gian và thời gian nào.
Đây là nơi nào?
Tùy Qua đột nhiên ý thức được, hiện tại mình không còn ở trong huyệt động kia nữa!
- Trả ngũ sắc thần linh lại cho ta! Trả ngũ sắc thần linh lại cho ta! ...
Lúc này, bên tai Tùy Qua truyền đến tiếng kêu gào bén nhọn của Khổng Bạch Huyên.
- Nữ nhân này điên rồi sao?
Tùy Qua thầm nói.
Khổng Bạch Huyên tựa hồ cướp đoạt Hồng Mông thạch thất bại, nhưng làm sao ngay cả ngũ sắc thần linh của mình cũng bị người ta lấy mất?
- Ta không lấy ngũ sắc thần linh gì đó của cô.
Tùy Qua vội vàng nói, hắn cũng không muốn trở thành đối tượng công kích của Khổng Bạch Huyên.
- A!
Khổng Bạch Huyên đột nhiên phát ra một tiếng thét thê lương chói tai.
Trong tiếng kêu, tràn đầy tức giận và thống khổ, còn có không cam lòng mãnh liệt.
Mặc dù Tùy Qua không cách nào thấy được rút cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng hắn mơ hồ đoán được sau khi Khổng Bạch Huyên đánh mất pháp bảo bổn mạng ngũ sắc thần lin, tựa hồ thân thể của nàng sẽ chịu thương tổn rất lớn, nhưng cũng làm cho nàng trở nên dị thường táo bạo.
- Tùy Qua... Trả ngũ sắc thần linh cho ta!
Giọng nói của Khổng Bạch Huyên mang theo vẻ tuyệt vọng, khiến Tùy Qua nghe được cũng động lòng trắc ẩn.
Mặc dù Khổng Bạch Huyên đích xác là có mưu đồ khác với Tùy Qua, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không làm hại tính mạng của Tùy Qua, hơn nữa lúc trước còn cứu Tùy Qua một lần. Chính bởi vì như thế, Tùy Qua thậm chí nói với Tiên Viên chân nhân, đưa tảng đá Hồng Mông gì đó cho Khổng Bạch Huyên cũng không sao. Ai ngờ, Tiên Viên chân nhân cố chấp như vậy, muốn đấu pháp với Khổng Bạch Huyên một phen, kết quả mới thành ra như vậy.
Vì vậy, đối với Khổng Bạch Huyên, trong lòng Tùy Qua không có cừu hận. Dĩ nhiên, vừa rồi khi Tùy Qua bị nàng hành hạ là ngoại lệ.
- Ta thật sự không lấy ngũ sắc thần linh của ngươi, nếu như ta lấy, ta nhất định sẽ trả cho ngươi!
Tùy Qua vội vàng nói.
Nhưng cảm xúc của Khổng Bạch Huyên tựa hồ vô cùng kích động, hoặc là không nghe Tùy Qua nói chuyện, chỉ nói:
- Trả cho ta!
Sau đó, một luồng lực mạnh kéo Tùy Qua đến.
Tùy Qua còn chưa hiểu chuyện gì, đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được cơ thể hắn đụng phải một thân thể trần truồng lạnh như băng nhưng bóng loáng, mặc dù Tùy Qua chưa bao giờ chân chính tiếp xúc qua nữ nhân, nhưng lúc này hắn có thể hoàn toàn khẳng định, lúc này thân thể hắn va chạm vào là một thân thể nữ nhân, trơn như vậy, mềm như vậy, hơn nữa còn mang theo một loại lực hấp dẫn không thể chống đỡ.
Mặc dù không nhìn thấy đối phương, nhưng Tùy Qua tựa hồ có thể khẳng định, cô gái đang áp sát vào hắn chính là Khổng Bạch Huyên.
Lòng cầm thú đã lấy ra khỏi lồng hấp, ngọn lửa dục vọng đã cháy lan ra đồng cỏ.
Lúc này, Tùy Qua đồng học đột nhiên phát hiện, thì ra hắn chính là một tên cầm thú tuyệt đối.
Mặc dù hắn tựa hồ chưa nói tới tình yêu gì đó với Khổng Bạch Huyên, nhưng lần này, hắn thật sự có một loại vọng động muốn đoạt lấy đối phương.
Vọng động mãnh liệt!
Vọng động không thể ngăn chặn!
- Cầm thú!
Tùy Qua thầm mắng chính mình, trong đầu chốc lát hiện ra vô số ý niện, khinh bỉ bản thân mình.
Tùy Qua vội vàng trấn định tinh thần của mình.
Dù nói thế nào, Tùy Qua cũng không thể làm cầm thú thật sự.
Bị dục vọng thuần túy sai khiến làm chuyện này, chung quy không phải là chuyện tốt.
Huống chi, đây còn là lần đầu tiên quý giá của Tùy Qua đồng học.
Hơn nữa, kế hoạch của Tùy Qua đồng học là sẽ dành lần đầu tiên của hắn với Đường Vũ Khê. Dù sao, Đường Vũ Khê mới là bạn gái đầu tiên của hắn, dựa theo đạo lý Tùy Qua nên giao lần đầu tiên của mình cho nàng mới đúng.
Hoàn hảo, dừng cương trước bờ vực.
Tùy Qua vội vàng thu liễm tâm thần, sau đó nói:
- Khổng cô nương, cô bình tĩnh một chút, tôi cam đoan với cô, chỉ cần là vật của cô, tôi nhất định sẽ trả cho cô. Cô yên tâm đi, tôi bảo đảm!
- Trả cho ta!
Nhưng Khổng Bạch Huyên giống như không nghe thấy lời nói của Tùy Qua, một lần nữa yêu cầu đồ đạc của nàng.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đang muốn giải thích, nhưng chợt phát hiện lực đạo kéo ra mạnh hơn, điều này làm cho thân thể của hắn không thể tự chủ đè ép lên thân thể mềm mại bóng loáng kia, một loại cảm giác thoải mái nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân Tùy Qua.
Trong nháy mắt, Tùy Qua đột nhiên cảm giác phía dưới mình lạnh lẽo, không biết từ lúc nào, quần của hắn đã bị Tiên Thiên chân khí của đối phương chấn thành mảnh vụn.
Nhưng, trí mạng nhất chính là Tùy Qua cảm giác được hai bắp đùi thon dài, đột nhiên giống như dây thường xuân quấn chặt lấy phần eo của hắn, cảm giác này khiến linh hồn Tùy Qua cũng muốn gào thét.
- Đừng.
Tùy Qua cứng rắn ngăn cản, nhưng đột nhiên cảm giác được phía dưới bị một thứ ôn nhuận, trắng mịn, chặt khít bao quanh, bao quanh thật chặt.
Cảm giác thoải mái, kích thích giác quan mãnh liệt, không cách nào hình dung, khiến Tùy Qua trong phút chốc có một loại xúc cảm như linh hồn muốn bay lên trời.
Giờ khắc này, Tùy Qua cuối cùng hiểu được, vì sao từ xưa chỉ ao ước uyên ương, không ao ước tiên cảnh, tại sao nhiều nam nhân làm chuyện này không biết mệt, tại sao tiểu sơ nam lại là một bi ai.
Bởi vì cảm giác như vậy thật sự rất thư thái.
Thậm chí không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhưng sau một khắc, Tùy Qua mới đột nhiên ý thức được một vấn đề: lần đầu tiên của hắn, xem như mất rồi.
Trong không gian quỷ dị, thậm chí không nhìn thấy dáng hình của đối phương, đã bị đối phương “cậy mạnh” cướp đi. Kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, lời này chỉ đúng chứ không sai. Cứ như vậy, kế hoạch lần đầu tiên của Tùy Qua với Đường Vũ Khê bị vô tình đánh nát.
Có thể nói, Tùy Qua bị cưỡng bức rồi.
Nhưng, hắn lại không cách nào sinh lòng oán trách với đối phương.
Hơn nữa, cho dù dưới tình huống thân thể của hắn có thể cử động, Tùy Qua cũng không muốn lập tức thối lui.