Ngày mưa trong tiết thu đông, rơi xuống trên người mang theo rét lạnh.
Ẩm, lạnh, sương mù, đây là đặc điểm khí hậu tỉnh Thục Xuyên.
Từ sân bay đi ra đã mười hai giờ khuya.
Đi tới thành thị xa lạ này, nhìn dòng người xuyên qua cửa sân bay như mắc cửi, trong lòng Tùy Qua không khỏi nghĩ thầm:
- Vũ Khê, hiện tại em ở nơi nào?
- Tiên sinh, có muốn đi xe hay không?
Lúc này một thanh niên dùng tiếng Phổ Thông có chút trúc trắc hỏi Tùy Qua.
Tùy Qua nhìn chung quanh, khó hiểu nói:
- Cần đi xe, nhưng xe của anh đâu? Không thấy ah!
- Xe của tôi là xe riêng, dừng bên kia.
Thanh niên nói:
- Đi vài bước là tới. Hiện tại thiếu taxi, đi xe ngoài cũng vậy, còn rẻ hơn. Người thanh niên, nhanh nhẹn một chút thôi.
- Được, vậy đi đi thôi.
Tùy Qua nói, lúc này trời mưa còn là đêm khuya, đích xác không dễ gọi xe.
Tùy Qua đi lên một chiếc xe Alto, dọc theo đường cao tốc đi về hướng nội thành.
- Đưa tôi đến một khách sạn chất lượng thường đi.
Tùy Qua nói.
- Được.
Tài xế lên tiếng, mở nhạc, truyền một ca khúc Ái Tình Mãi Mại, sau đó lại tới một khúc Tiểu Tam khiến tinh thần Tùy Qua như muốn qua đời. Bất quá năm nay lưu hành những ca khúc này, hắn thật sự không có biện pháp.
Thật vất vả mới đi tới trước một khách sạn.
Tài xế vươn tay nói:
- Một trăm.
Một trăm tiền xe đúng là có chút đắt, nhưng dù sao đã khuya, Tùy Qua cũng không nhiều lời, đưa cho đối phương một trăm đồng.
- Đợi một chút…
Đang định xuống xe, lại nghe tài xế gọi hắn, sau đó đưa tờ một trăm cho Tùy Qua:
- Tiên sinh, phiền toái anh đổi dùm tờ tiền này.
- Đổi tiền?
Tùy Qua khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ các anh không thu nhân dân tệ sao?
Tài xế cười hắc hắc, nói:
- Nói lời thật với anh đi, tờ tiền này của anh có vấn đề.
- Giả sao?
Trong lòng Tùy Qua cười lạnh, tiền của hắn lấy ra từ máy rút tiền, không thể nào là tiền giả. Huống hồ chỉ cần lưu ý một chút, Tùy Qua liền phát hiện đây không phải tờ tiền của hắn.
Rõ ràng gặp phải dân lừa đảo.
Tùy Qua thầm than xui xẻo, không thể tưởng được vẫy xe cũng gặp phải loại chuyện này, xem ra gần đây hắn thật sự đen đủi.
Bất quá Tùy Qua không phải người sợ sự, chậm rãi xuống xe, sau đó rút ví tiền lấy ra tờ tiền đưa tới, xem tài xế kia rốt cục lại muốn làm gì.
- Ngượng ngùng, phải đổi lại tờ khác đâu.
Tài xế quả nhiên lòng tham không đáy, hơn nữa còn xem Tùy Qua là người sợ phiền phức coi tiền như rác.
Tùy Qua lại lấy ra một chồng tiền mặt, nhìn tài xế nói:
- Anh rốt cục có bao nhiêu tờ cần đổi, tôi cùng đổi cho anh.
Tài xế cười hắc hắc, từ túi quần sau rút một chồng tiền mặt nói:
- Đem những tờ này toàn bộ thay đổi.
- Được, cầm đi đi.
Tùy Qua thật đại độ cười, đem chồng tiền mặt trong tay đưa tới.
Tài xế tràn đầy vui mừng, đưa tay muốn cầm xấp tiền mặt trong tay Tùy Qua, thầm nhủ hôm nay giết được một đầu đại dê béo.
Nhìn thấy chồng tiền mặt sắp tới tay, đột nhiên Tùy Qua run tay, đem xấp tiền mặt hung hăng quất lên mặt tài xế kia.
Xấp tiền mang theo chân khí của Tùy Qua so với một cục gạch còn cường đại hơn, tên tài xế nhất thời bị hắn tát một cái ngất đi.
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, đem số tiền bị “đổi” cùng tiền của tài xế đều cầm đi, sau đó đem tiền giả trong tay người kia niết mạnh, nhất thời biến thành giấy vụn.
Đi vào ở khách sạn cũng không được an bình.
Tới nửa đêm, không ngừng có nữ nhân dùng thanh âm tao mị hỏi hắn có cần phục vụ đặc thù hay không.
Rơi vào đường cùng, Tùy Qua đành nhấc điện thoại ném sang một bên, sau đó mới miễn cưỡng ngủ được yên ổn.
Sáng sớm hôm sau.
Mưa phùn tiếp tục rơi xuống.
Sáng sớm Tùy Qua đã trả phòng, chuẩn bị đi tới mỗi cơ quan du lịch thẩm tra xem Đường Vũ Khê có đăng ký du lịch hay không.
Nếu biết hướng du lịch của nàng, như vậy muốn tìm nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bởi vì là sáng sớm, còn có mưa phùn, lúc này ngoài đường không nhiều người.
Tùy Qua vừa ra cửa liền nhìn thấy có một chiếc xe dừng trên đường, trên xe bước xuống vài người cao lớn, bước nhanh về phía hắn.
Tùy Qua như không phát giác, bước nhanh tới một hẻm nhỏ.
Mấy người kia cũng bước nhanh hơn, đi theo sau hắn.
Hơn nữa một chiếc xe khác nhanh chóng ngăn chặn trước mặt Tùy Qua, vài người từ trong xe nhảy xuống, ngăn cản đường đi của hắn.
Tùy Qua cực kỳ phối hợp lui vào trong hẻm nhỏ, một đám người đuổi theo, đem hắn hoàn toàn ngăn bên trong.
Lúc này Tùy Qua nhìn thấy đã rõ ràng, tài xế đêm qua tìm hắn “đổi” tiền lại bị hắn đánh ngất cũng có mặt trong nhóm người kia.
- Cương tử, chính là tiểu gia hỏa này sao?
Đầu lĩnh nhóm người này là một gã mập mạp chừng ba mươi tuổi, đeo một sợi xích vàng thô to trên cổ, bên cạnh có một người cầm chiếc dù đen che mưa cho hắn.
- Phải, chính là quy nhi tử này!
Tài xế tên Cương tử chỉ vào Tùy Qua nói:
- Hắn đánh tôi bất tỉnh, còn đoạt tiền của tôi.
- Tiểu tử từ nơi khác đến kia, ngay cả đạo lý cường long không áp địa đầu xà cũng không hiểu sao? Lại dám trêu tới Phi Ca bang chúng ta, quả nhiên là ngu ngốc, trước sửa chữa hắn đi!
Đại mập mạp phất phất tay, mười mấy tiểu đệ lập tức xoa tay lao về phía Tùy Qua.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Thiên Biến Tróc Trùng Thủ triển khai, nhất thời giống như Phật tổ đập ruồi, chỉ nháy mắt đã đem toàn bộ nhóm người kể cả đại mập mạp đánh té xỉu trên đất, ngoại trừ một ít còn đang thống khổ lăn lóc, còn lại đều bị trực tiếp đánh bất tỉnh.
Đối với Cương tử, Tùy Qua tự nhiên muốn cho hắn quà lưu niệm ngoài định mức, nếu chỉ dùng một cái tát cho hắn ngất thật quá tiện nghi cho hắn. Cho nên Tùy Qua cho hắn một quyền vào bụng, làm cho người này nôn sạch sữa đậu nành cùng bánh quẩy mới ăn, sau đó không để ý hắn tận lực cầu xin, lại đem đầu của hắn cắm vào trong thùng rác lớn.
Mặt khác, Tùy Qua lại xuất ra Thiên Biến Tróc Trùng Thủ “tìm tòi” trên thân thể đám người kia một phen, đem toàn bộ tiền riêng đều lấy hết. Tuy rằng hắn không thiếu tiền, nhưng tiền đưa tới cửa nếu không cần thật có lỗi với chính mình.
Vỗ xong “ruồi bọ”, Tùy Qua nhặt chiếc dù trên mặt đất, ngăn cản một chiếc taxi chính quy, nghênh ngang rời đi.
Buổi sáng, Tùy Qua đi qua thanh lữ xã, quốc lữ, hoàn cầu lữ hi vọng có thể tìm được tên của Đường Vũ Khê. Đáng tiếc trước mắt nhân phẩm của hắn hiển nhiên vẫn bị vây trong thời kỳ thung lũng, hoàn toàn không có dấu hiệu bùng nổ, thăm viếng mười mấy cơ quan du lịch nổi tiếng nhưng xem xét danh sách khách hàng suốt hai ngày, thậm chí ngay cả họ Đường cũng không thấy.
Có lẽ Đường Vũ Khê căn bản không có dự tính đi cùng đoàn du lịch.
Trong lòng Tùy Qua nghĩ thầm.
Trước mắt trạng huống thân thể của Đường Vũ Khê khi tốt khi xấu, hơn nữa nàng không thích nhiều người, cho nên khả năng đi chung đoàn du lịch khá thấp.
Cẩn thận suy nghĩ, Tùy Qua càng thêm tin tưởng điểm này.
Mặt khác nếu không đi chung đoàn du lịch, khẳng định nàng sẽ không mua đồ trong Dung thị.