- Đúng vậy!
- Cô biết lái xe không?
Tùy Qua hỏi.
Cô gái hoàn toàn u mê.
- Đưa tôi đến thành phố Lâm Phân.
Tùy Qua nói, bước lên xe trước.
Cô gái kia lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng lên xe, sau đó khởi động xe.
Lúc này, tay nàng vẫn còn đang run.
- Ổn định một chút.
Tùy Qua nói:
- Cô đưa tôi đến thành phố Lâm Phân an toàn, cô được tự do.
Cô gái như được đại xá, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, lái xe chạy nhanh khỏi bãi rác.
Ở Sán Tây, họ Mai nhiều như sao trời, nhưng ông chủ than đá họ Mai tựa hồ chỉ có một.
Tối hôm qua, khi chờ chực ở đại sảnh phi trường, Tùy Qua đã dùng di động tìm kiếm. Ông chủ họ Mai này tên là Mai Kim Sơn, người cũng như tên, đích xác là trong nhà có núi vàng núi bạc, tin tức về hắn không nhiều lắm, nhưng cũng xem như tương đối đặc biệt.
Trong đó có một tin, là Mai Kim Sơn liên lụy đến vụ án vị cục trưởng cục than đá địa phương nhận hối lộ, vị cục trưởng đại nhân này có tài sản hơn ngàn vạn không rõ lai lịch, ngoài ra ở Đế Kinh còn có mấy bất động sản, mà Mai Kim Sơn chính là một trong những người đút lót. Bởi vì tội đút lót, Mai Kim Sơn bị phạt tù ba năm, nhưng bởi vì nộp tiền bảo lãnh nên được tại ngoại. Tin thứ hai, là tin Mai Kim Sơn gả con gái, lúc ấy xuất động mấy chục chiếc siêu xe, tiêu đề tin tức là "Ông chủ than đá gả con gái, tràng diện xa hoa khiếp sợ toàn cầu". Nhưng, ông chủ Mai này coi như "ít xuất hiện", cũng không liên lụy đến tin tức nào khác. Tỷ như, mười năm trước mỏ khó khăn, ông chủ than đá này toàn thân trở lui, còn người bị hại Văn Quốc Cường lại bỏ ra thời gian mười năm quý giá.
Bi thảm hơn chính là, hiện tại hai chân của Văn Quốc Cường còn bị Mai Kim Sơn cưa đứt để ăn.
Ác nhân có ác báo, đạo lý này tựa hồ không thích hợp với Mai Kim Sơn.
Chính vì nguyên nhân này, Tùy Qua mới ngàn dặm xa xôi tới tỉnh Sán Tây.
Mặc dù Tùy Qua là ân nhân của Văn gia, nhưng Văn gia cũng là ân nhân của Tùy Qua.
Nếu như không phải có cây củ cải "Đèn lồng đỏ" trong nhà Văn Đại Gia, Tùy Qua cũng không có cách nào có được Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, cái chân què của ông nội hắn, cũng không thể phục hồi nhanh như vậy.
Hôm nay, chân của Văn Quốc Cường bị Mai Kim Sơn cưa gãy, Tùy Qua chính là tới thay Văn Quốc Cường báo thù.
Huống chi, cho dù Văn gia không có ân đức với Tùy Qua, gặp gỡ súc sinh như vậy, Tùy Qua cũng chỉ có một chữ: Sát!
Nhưng, trước khi làm thịt Mai Kim Sơn, Tùy Qua quyết định phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc.
Vạn nhất giết nhầm người, sẽ không có cách nào cứu vãn.
Từ thành phố Tấn Dương đến thành phố Lâm Phân, mất khoảng hai giờ đường xe.
Dọc theo đường đi, cô gái trên xe nơm nớp lo sợ lái xe, Tùy Qua không nói gì, nàng cũng không dám hỏi, chỉ hi vọng bình an tới thành phố Lâm Phân, như vậy nàng sẽ an toàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Rốt cục, nàng cũng thấy được đường cột mốc cách thành phố Lâm Phân năm cây số.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đang định tăng tốc, như vậy có thể đạt được tự do sớm hơn một chút, lúc này lại nghe Tùy Qua nói:
- Cô dừng lại bên đường đi.
Cô gái giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý, muốn giở trò với mình sao? Nhưng, vóc dáng của hắn cũng đẹp trai hơn "thằng quỷ không may" bị chém gãy tay kia, chẳng qua như thế này có bị tính là cưỡng gian không. . .
Vừa nghi hoặc, cô gái vừa dừng xe lại.
Tùy Qua mở cửa xe bước xuống, sau đó nói với cô gái:
- Nếu không muốn chọc vào phiền toái thì đừng lái chiếc xe này.
Sau khi nói xong, Tùy Qua liền nhảy ra khỏi đường cao tốc, đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đường cao tốc.
Tùy Qua đoán không sai, khi hắn đi đến giao lộ lối ra của đường cao tốc thành phố Lâm Phân, lúc này đã có xe cảnh sát đang kiểm tra xe.
Chỉ có điều, ngoại trừ tìm được một chiếc xe và năm tên ngu ngốc, bọn họ đại khái không tìm ra cái gì
------------------
Thành phố Lâm Phân, nằm ở địa khu trung du Hoàng Hà, tài nguyên phong phú, nhất là tài nguyên khoáng sản.
Cho nên, nơi này từng được biệt danh là "Vùng đất màu mỡ", "Quê hương của bông vải", cũng có người gọi nó là "Hoa quả thành" phương bắc.
Nhưng quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.
Khi đi tới nơi này, Tùy Qua mới thật sự "khiếp sợ".
Lúc này, đã là xế chiều, nhưng bầu trời vẫn có sương mù lất phất.
Vừa bắt đầu, Tùy Qua còn tưởng là sương mù, nhưng sau đó liền phát hiện không bình thường, cái này vốn không phải là sương mù, mà là bụi.
Hô hấp, tựa hồ cũng trở nên có chút khó khăn.
Bụi công nghiệp màu đen?
Khói ám hay là cái gì?
Đây không phải "Hoa quả thành" sao? Tùy Qua du tẩu trên đường phố thành phố Lâm Phân, hoàn toàn bị không khí siêu cấp dơ bẩn này làm kinh hãi.
Sau khi tìm kiếm trên điện thoại di động, phía chính quyền thành phố Lâm Phân giới thiệu là "Trời xanh gió mát, rất trong lành. . ."còn nói vào mùa này hàng năm đều có hồng chín treo đầu cành, nhưng hiện tại làm gì có quả hồng, ngay cả cây hồng cũng không nhìn thấy.
Ài, quả nhiên là loại giới thiệu của chính quyền này không đáng tin.
Từ miệng của tài xế xe taxi, Tùy Qua mới biết được một số tin tức chân thực về thành phố Lâm Phần.
Sự thật không nói không biết, vừa nói đã giật mình.
Thì ra, vào năm ngoái, thành phố Lâm Phần đã đạt được danh hiệu "đệ nhất thế giới".
Theo lý mà nói, một khi nhận được loại danh hiệu "đệ nhất thế giới" này, quan viên địa phương nhất đinh sẽ tuyên truyền, khoe khoang rất rầm rộ, nhưng lần này bọn họ lại liều mạng muốn che dấu, bởi vì danh hiệu đệ nhất thế giới, là "địa khu ô nhiễm nghiêm trọng nhất thế giới", do tổ chức bảo vệ môi trường công bố, sống ở nơi này một ngày, chẳng khác nào hít vào độc tố của ba bao thuốc. Tin tức kia do truyền thông nước Mỹ báo cáo, nghe nói lúc ấy phía chính phủ đã nhảy ra phản bác.
Nhưng nhân dân thành phố Lâm Phần cũng rất rõ ràng, thành phố Lâm Phần hôm nay sớm đã không phải hoa quả thành phương bắc trời xanh nước biếc ngày trước nữa rồi, mà là địa khu bị tro bụi che khuất bầu trời, ô nhiễm nghiêm trọng.
Tài xế taxi nói giỡn:
- Tiên sinh, ngài ít tới chỗ chúng tôi thì tốt hơn. Trước kia từng có một ký giả ngoại quốc nói, thành phố Lâm Phần của chúng tôi là nơi cách địa ngục gần nhất. Sống ở đây một năm, chính là giảm thọ mất ba năm.
- Cách nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng đúng là ô nhiễm rất lợi hại.
Tùy Qua nói:
- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
Tài xế taxi có chút tức giận nói:
- Còn không phải do đám cẩu vật làm giàu bất nhân kia làm ra hay sao! Ngày nào tôi chạy xe, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông đều phải mở điều hòa, căn bản không dám lái xe mở cửa sổ, một khi mở cửa sổ..., chạy một buổi sáng đã phải đi rửa xe rồi. . . Tất cả đều vì những mỏ than, xưởng rửa than, xưởng tinh luyện hắc ín, xưởng thép gì đó gây ra!