- Vậy Tùy tiên sinh, hôm nay cậu chữa khỏi bệnh cho Đường Đường, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy để trả cho cậu.
- Nghiên tỷ, tỷ nói vậy không đúng.
Tùy Qua thoáng mỉm cười nói:
- Tôi chữa bệnh cho Đường Đường đúng không? Nếu tôi muốn thu tiền, cũng chỉ có thể đòi Đường Đường. Khổ nỗi, hiện tại cô bé không có tư sản gì, cho dù tôi mốn thu cũng không được.
Ninh Nghiên mỉm cười, cảm thấy con người Tùy Qua rất dễ dàng gần gũi, không biết vì sao Quách Minh Phong lại chỉ thích chọc vào xui xẻo của người ta.
Sau đó, Ninh Nghiên lại nói:
- Tùy tiên sinh, cậu nhìn xem, Đường Đường đang cười với cậu đấy.
- Thật sao?
Tùy Qua nhìn xuống, quả nhiên gì Đường Đường đang đan vào nhau, mở to mắt cười với hắn.
Ninh Nghiên bế Đường Đường ra khỏi xe nôi, cho Tùy Qua ôm.
Tùy Qua cẩn thận bế Đường Đường vào lòng, dùng ngón tay cạo nhẹ luôn khuôn mặt trẻ thơ non nớt của Đường Đường.
- Cha. . . Cha. . .
Lúc này, Đường Đường đột nhiên mở miệng bi bô tập nói với Tùy Qua, nghe giống như đang gọi “Ba ba”.
Tùy Qua đương nhiên không có kinh nghiệm trêu chọc tiểu hài tử, không biết xử lý như thế nào này, nhưng không ngờ Ninh Nghiên vừa nghe thấy hài tử giống như đang gọi “ba ba”, đột nhiên òa khóc, sau đó bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Ninh Bội chạy theo sau.
Chỉ chốc lát sau, trong toilet truyền đến tiếng khóc.
- Cha. . . Cha. . .
Đường Đường ngồi trong tay Tùy Qua, vẫn gọi không ngừng.
Nhưng, nhìn kỹ, đứa nhỏ này cũng làm người ta yêu thích, làn da trắng mềm, giống như búp bê.
Ninh Bội và Ninh Nghiên rời đi, khiến không khí trên bàn ăn có vẻ lúng túng.
Một lát sau, Ninh Nghiên và Ninh Bội rốt cục trở lại bàn.
Hơn nữa, Ninh Nghiên còn trang điểm lại.
Ai ngờ, Ninh Nghiên mới vừa ngồi xuống, lại nghe Đường Đường gọi một tiếng “ba ba”.
Ninh Nghiên mới vừa khống chế được cảm xúc, nhất thời lại không nhịn được, ánh mắt đỏ hoe, cảm giác chuẩn bị rơi lệ, lúc này Tùy Qua bỗng nhiên nói:
- Nghiên tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng chạy vào nhà vệ sinh nữa. Đồ trang điểm của Ninh tỷ đều là hàng cao cấp, nếu Đường Đường lại kêu một tiếng ba ba, tỷ lại chạy vào nhà vệ sinh, vậy không phải Ninh tỷ sẽ đau lòng muốn chết sao.
Vừa nói như thế, Ninh Nghiên nhất thời nín khóc mỉm cười.
Tùy Qua lại nói:
- Đường Đường cũng chỉ tùy tiện gọi, đứa bé cũng không hẳn có ý thức mới kêu như vậy.
- Cũng không thể nói như vậy.
Ninh Bội nói:
- Đứa nhỏ này lần đầu tiên gọi “ba ba”. Hơn nữa, cậu xem, nó cũng không gọi người khác, đã bảo rồi Tùy Qua, cậu và đứa nhỏ này có duyên phận. Theo tôi thấy, Tùy Qua, cậu dứt khoát làm cha nuôi của nó đi.
- Cha nuôi? Vậy không phải không thích hợp sao?
Tùy Qua nói:
- Tôi mới từng này tuổi…
- Có gì không thích hợp, cậu làm cha nuôi, chứ đâu phải cha ruột.
Ninh Bội nói:
- Huống chi, Đường Đường cũng gọi cậu mấy tiếng “ba ba” rồi, bây giờ cậu thờ ơ như vậy, vậy không phải phụ tấm lòng tiểu hài tử hay sao.
- Chuyện này. . . Nghiên tỷ, theo tỷ thì sao?
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua gặp phải tình huống như vậy.
Ở thôn Dũng Tuyền có một tập tục, nếu đứa trẻ không dễ nuôi, đứa trẻ sẽ phải đi nhận cha nuôi, mẹ nuôi. Hơn nữa, nhận cha nuôi, mẹ nuôi cũng không thể lựa chọn, mà ôm đứa trẻ, sáng sớm đứng trên đường, đụng người nào đầu tiên, người đó chính là cha nuôi, mẹ nuôi của đứa trẻ, cùng số tuổi cũng không sao. Cha nuôi, mẹ nuôi, cũng sẽ theo tập tục tiếp nhận, hơn nữa còn cho hài tử một lễ ra mắt nho nhỏ.
Tùy Qua không biết ở chỗ Ninh Nghiên có tập tục tương tự như vậy hay không, cho nên nhất thời cũng không biết nên đáp ứng hay cự tuyệt.
Bất quá, Đường Đường quả thật là đứa trẻ khiến người khác càng ngắm càng ưa thích.
- Ai nha, cứ quyết định như vậy đi.
Ninh Bội liếc mắt nhìn Ninh Nghiên:
- Đứa nhỏ này đã nhận cha nuôi rồi, làm mẹ còn có thể làm trái tâm ý của đứa trẻ sao. Huống chi, cha ruột của Đường Đường cũng không phải hạng người tốt, Tùy Qua làm cha nuôi Đường Đường, nhưng nhất định sẽ yêu thương nó.
Ninh Nghiên gật đầu, nói:
- Nếu Tùy tiên sinh không chê chúng tôi là cô nhi quả mẫu . . .
- Ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Tùy Qua vội vàng nói:
- Đứa nhỏ Đường Đường này, đích xác là có duyên với tôi. Miếng ngọc thạch này, coi như lễ ra mắt cho hài tử.
Một khối cổ ngọc màu vàng nhạt xuất hiện trong tay Tùy Qua.
Nhìn thấy khối cổ ngọc này, ánh mắt Ninh Bội và Ninh Nghiên đều sáng ngời, ánh mắt Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh cũng đồng loạt sáng lên.
Bất đồng là, Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh, nhìn ra khối cổ ngọc trong tay Tùy Qua là ngọc tủy ngàn năm; còn Ninh Nghiên và Ninh Bội chỉ nhìn ra khối cổ ngọc này có tỉ lệ vô cùng tốt, tất nhiên là giá trị không rẻ.
- Lễ vật này quá quý trọng.
Ninh Nghiên cũng có ý tứ muốn từ chối.
- Lễ ra mắt cho hài tử, cũng không thể từ chối.
Tùy Qua cười cười, lại nói:
- Đây là cổ ngọc, có tác dụng trừ tà, đặt dưới gối hài tử, buổi tối sẽ ngủ rất ngon.
Thấy Tùy Qua nói như vậy, Ninh Nghiên cũng không tiện tiếp tục từ chối, nhận lấy miếng cổ ngọc, cất đi.
Vốn, Ninh Nghiên muốn đặt Đường Đường vào trong xe nôi, ai ngờ tiểu tử này lại rất thân thiết với Tùy Qua, thích chơi đùa với Tùy Qua, làm cho Tùy Qua dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại có chút cao hứng.
Thấy Đường Đường dán chặt Tùy Qua, trong lòng Ninh Nghiên lại có mấy phen cảm khái.
Sau đó, từ trong miệng Ninh Bội, bọn người Tùy Qua mới được biết được gặp gỡ bất hạnh của Ninh Nghiên.
Vốn, Ninh Nghiên lấy chồng là một vị thương nhân bông vải, tình cảm của hai người cũng không tệ lắm. Nhưng sau khi Ninh Nghiên mang thai, tình huống có chút thay đổi, Ninh Nghiên phát hiện trượng phu ở bên ngoài cấu kết với một số người không đứng đắn, nhưng nghĩ đến đứa con chưa chào đời, nàng vẫn giả bộ không biết. Nhưng, sau khi chồng nàng đưa nàng đến nàng bệnh viện làm xét nghiệm giới tính của đứa trẻ, thái độ vô cùng ác liệt, cha mẹ chồng cũng bắt đầu làm mặt lạnh với nàng. Nàng vốn tưởng rằng sau khi đứa trẻ ra đời, tình huống sẽ thay đổi, ai ngờ càng chuyển biến xấu.
Bất đắc dĩ, khi hài tử còn chưa tròn tuổi, Ninh Nghiên đành phải ly hôn, sau đó mang theo hài tử bỏ đi.
Thậm chí, Ninh Nghiên cũng bỏ việc, tìm đến chỗ muội muội nương tựa.
Số phận của Ninh Nghiên, khiến Tùy Qua cảm thấy Đường Đường càng cần người yêu thương.
Bản thân Tùy Qua cũng bị cha mẹ vứt bỏ, hắn biết tiểu hài tử không có cha mẹ là cảm giác gì.
Nghĩ tới những điều này, Tùy Qua vỗ nhè nhẹ lên người Đường Đường, sau đó nói:
- Đường Đường yên tâm, có cha. . . ở đây, sau này không người nào dám khi dễ con.
- Đúng thế, Tùy Qua, sau này cậu nhất định phải chăm sóc Đường Đường.
Ninh Bội cười nói, trên mặt cũng vui mừng nở hoa.
Đường Đường trở thành con gái nuôi của Tùy Qua, như vậy Ninh Bội và Tùy Qua, coi như quan hệ họ hàng rồi, sau này đi theo Tùy Qua phát tài, cũng dễ dàng hơn nhiều.