Sơn Hùng kích động nói.
Mắt Kiếng nói:
- Kiếm tiền chắc chắn là chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi Đế Ngọc cao 3 được đưa ra, chỉ sợ cũng sẽ chọc ra một chút phiền toái.
- Phiền toái?
Tùy Qua nhíu mày.
Diên Vân nói:
- Mắt Kiếng huynh nói đúng, Tùy huynh đại khái còn không biết, Tống gia của thành phố Tây Giang, chính là dựa vào một loại dược vật cầm máu, liền vết thương mà khởi nghiệp, loại thuốc này chắc chắn ngươi đã từng nghe qua, tên là "Tống thị Bạch Ngọc tán", có lượng tiêu thụ rất lớn ở Hoa Hạ Thần Châu, dựa vào loại dược vật này, bọn họ đã thành công đưa ra thị trường trên trăm tỉ, hơn nữa cách điều chế cũng giữ bí mật. Nhiều năm qua, ở phương diện cầm máu, bọn họ cũng không gặp phải đối thủ nào.
Tống gia của thành phố Tây Giang sao?
Trong lòng Tùy Qua thầm cười lạnh.
Tống gia chính là gia tộc mà phụ thân của Thẩm Quân Lăng chuẩn bị kết thông gia.
Gia tộc của tình địch chính là địch nhân.
Đây là suy nghĩ của Tùy Qua, mặc dù Thẩm Quân Lăng không phải tình nhân của hắn.
Tống thị Bạch Ngọc tán sao?
Mặc dù Tống gia không chỉ kinh doanh một loại dược vật, nhưng Tống thị Bạch Ngọc tán đích xác là dược vật chiêu bài của Tống gia, nếu như Tùy Qua đẩy ra Đế Ngọc cao 3 hiệu động đến miếng bánh ngọt của Tống gia, khó bảo toàn bọn họ sẽ không phản ứng gì. Theo Thẩm Quân Lăng nói, Tống gia có hai vị Tiên Thiên kỳ cao thủ trấn giữ, mặc dù thực lực không bằng Bùi gia, nhưng cũng là thế gia cổ xưa ngàn năm tích lũy, không phải dễ dàng đối phó.
- Làm ăn thì không thể sợ phiền toái.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Cạnh tranh, khôn sống mống chết, đương nhiên là không tránh khỏi. Nếu Tống gia đã làm ăn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được đạo lý này. Thuốc của người nào thích hợp thị trường hơn, thích hợp cho người bệnh hơn, người đó có thể thắng! Không thể bởi vì bọn họ có lai lịch không nhỏ thì được chiếm thị trường!
- Tốt lắm, vậy ta sẽ sớm điều chỉnh cách điều chế, sau đó chuẩn bị đẩy Đế Ngọc cao 3 ra thị trường. Nhưng ta có một đề nghị, phương thức tiêu thụ loại thuốc này cũng phải nhanh chính quy hóa. Trước mắt, nghe nói tất cả Đế Ngọc cao số 1 của công ty đều là dựa vào nhân viên trực tiếp tiêu thụ, ở bệnh viện và tiệm thuốc hoàn toàn không thấy bán, sợ rằng làm cho người ta cảm giác không chính quy.
Diên Vân nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mắt Kiếng thở dài nói:
- Đây cũng là chuyện không có cách nào, không phải chúng ta không muốn tiêu thụ ở bệnh viện và tiệm thuốc. Chẳng qua, "cánh cửa" của bọn họ quá cao, hơn nữa trải qua một khâu của bọn họ, sợ rằng giá thuốc sẽ tăng lên.
- Điều này cũng đúng.
Diên Vân nói:
- Kia trước mắt ý nghĩ của các ngươi là?
Mắt Kiếng lập tức nói ra ý nghĩ của hắn.
Trước mắt, thuốc men của công ty dược Watson, nói chuẩn xác là tất cả thuốc dán của công ty dược Watson đều chọn lựa phương thức để nhân viên tiêu thụ trực tiếp. Mặc dù loại phương thức tiêu thụ này rất không chính quy, nhưng cũng có chỗ tốt nhất định, quyền định giá hoàn toàn nắm nằm trong tay công ty dược. Ngoài ra, có thể thông qua thành phố Đông Giang làm trung tâm, mở rộng ra khắp tỉnh Minh Hải, rồi ra phạm vi cả nước.
Nhãn hiệu, không chỉ cần tìm mấy minh tinh làm người phát ngôn là được. Thuốc men, chỉ cần hiệu quả tốt, đó chính là nhãn hiệu.
Đợi sau khi Đế Ngọc cao và công ty dược Watson xây dựng được thương hiệu, có thể từng bước đẩy ra các loại dược liệu khác, sau đó cũng có thể học các nhãn hiệu khác, thành lập các "Cửa hàng bán dược phẩm độc quyền " của công ty dược Watson khắp cả nước.
Đây chính là kế hoạch phát triển của Tùy Qua và Mắt Kiếng.
Sau khi Diên Vân nghe xong, không khỏi gật đầu, mặc dù muốn thành lập các cửa hàng bán dược phẩm độc quyền cũng không dễ dàng, hơn nữa tuyệt đối hao phí không ít tiền, nhưng nếu quả thật có thể khai hỏa nhãn hiệu, thành lập mạng lưới tiêu thụ khắp cả nước, tuyệt đối là rất tốt! Đến lúc đó không chỉ có có thể chỉnh hợp thị trường thuốc bắc, thậm chí có thể cạnh tranh với thuốc tây, thay đổi cục diện trước mắt giữa thuốc bắc Trung Quốc và thuốc tây.
Nghĩ đến đây, ngay cả Diên Vân, cũng không khỏi có chút kích động.
Thành phố Tây Giang, núi Trà Kiếm.
Núi Trà Kiếm, cao vút trong mây, bởi vì cao chót vót như kiếm, trên đỉnh núi lại có một loại dã trà cực kỳ danh quý, ngàn vàng khó mua, cho nên được gọi là Trà Kiếm sơn.
Những năm gần đây, thành phố Tây Giang vẫn tận sức phát triển du lịch, ngọn núi phụ cận khu vực thành thị cũng tiến hành khai phá du lịch, nhưng duy chỉ có Trà Kiếm sơn, vẫn không tiến hành khai phá, hơn nữa còn được quy hoạch thành "khu bảo vệ sinh thái", cấm tiến hành tất cả khai phá. Hơn nữa, trên Trà Kiếm sơn và phụ cận có nhiều độc trùng, rắn rết thường lui tới, vì vậy người bình thường cũng rất ít đến đây thám hiểm.
Nhưng có rất ít người biết, lưng chừng Trà Kiếm sơn, trong mây mù. có không ít các loại kiến trúc, lầu các cổ điển.
Nơi này, chính là chỗ ở của Tống gia, đệ nhất đại thế gia thành phố Tây Giang.
Tổ tông khai sơn của Tống gia cũng từng là một vị chi sĩ đại năng, cho nên mới lựa chọn Trà Kiếm sơn, hơn nữa dùng thủ đoạn cao siêu biến chỗ này thành căn cơ của Tống gia. Trên Trà Kiếm sơn có rất nhiều vách đá dựng đứng, tin đồn chính là do vị chi sĩ đại năng sử dụng kiếm khí gọt thành.
Chẳng qua, đến hôm nay, Tống gia cũng giống như tất cả thế gia khác, gặp phải cùng một vấn đề: thiên địa linh khí mỏng manh, linh thảo thưa thớt, tuyệt đỉnh cao thủ ngày càng hiếm có, đời sau kém hơn đời trước!
May mắn chính là, Tống gia hiện giờ còn có hai cao thủ Tiên Thiên kỳ trấn giữ, danh tiếng thế gia coi như giữ được. Không giống như Thẩm gia, cảm giác đã là "Không có người kế tục".
Lúc này, một vị cao thủ Tiên Thiên kỳ của Tống gia đang đứng bên ngoài một căn nhà gỗ trong núi. Người này không quá năm sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì đã tấn thăng làm cao thủ Tiên Thiên kỳ, cho nên thoạt nhìn chưa quá bốn mươi mấy.
Gió núi lạnh cóng, nhưng người này vẫn không nhúc nhích, giống như hai chân đã mọc rễ trên ngọn núi.
Ánh mắt của hắn nhìn vào trong căn nhà, vẻ mặt có chút đôn hậu.
Trong nhà, có một bạch y thanh niên, khí độ bất phàm, quả nhiên là loại thế gia công tử, anh tuấn thiếu niên. Mặc dù không đẹp trai đến mức ngồi chồm hổm trên hầm cầu cũng khiến người ta cảm thấy đang cưỡi tiên hạc, nhưng cũng xê xích không nhiều.
Lúc này, thanh niên bạch y không biết bên ngoài có người, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, video trên màn hình chính là hình ảnh của Tùy Qua trong tiết mục của Lam Lan.
Nhất là khi nhìn thấy Tùy Qua dùng ngân châm thi triển "Ly Hỏa châm pháp", bạch y thanh niên này tức giận hừ một tiếng, lấy một thanh bảo kiếm treo trên vách tường.
Vù!
Kiếm quang chợt lóe, màn hình bị chém thành hai khối, xoẹt xoẹt ra tia lửa.
- Lập Hào, ngay cả tức giận trong lòng mình con cũng không thể khống chế, tu vi làm sao có thể tinh tiến?