- Nơi này?
Bùi Thường Phong cười lạnh:
- Tiểu tử này còn dám ở đây chờ chết!
Dứt lời, Bùi Thường Phong vươn ra hai đầu ngón tay vẽ một cái trên không, Tiên Thiên chân khí phóng ra, cửa sắt nhà kính ầm ầm đổ xuống.
Cửa mở ra.
Bùi Thường Phong và Bùi Thế Minh cùng đi vào.
Tùy Qua quả nhiên ở chính giữa nhà kính, đứng ngạo nghễ, nhìn Bùi Thường Phong và Bùi Thế Minh:
- Các ngươi tới muộn rồi!
Bùi Thế Minh ngạc nhiên, không biết Tùy Qua nói vậy có ý gì.
- A!
Bùi Thường Phong đột nhiên gầm lên giận dữ.
Thanh âm chấn động cả màng nhĩ của Bùi Thế Minh.
Ầm!
Trong tiếng rống, nóc nhà kính cũng bị lật ngược.
- Tiểu súc sinh, đáng chết! Nên giết!
Bùi Thường Phong hiển nhiên thịnh nộ tới cực điểm, ánh mắt của hắn rơi vào linh điền trụi lủi:
- Linh thảo đâu rồi? Linh thảo đâu rồi?
Làm Tiên Thiên cao thủ, Bùi Thường Phong nhận thấy nơi này từng có khí tức linh thảo, hơn nữa còn là rất nhiều linh thảo.
Nhưng hiện tại, nơi này không còn cái gì nữa.
Cho nên Bùi Thường Phong thịnh nộ tới cực điểm. Nếu những linh thảo này rơi vào trong tay hắn, bất luận đối với Bùi gia hay là đối với hắn, đều có được chỗ tốt khó có thể có được, nhưng tiểu tử này lại lấy hết linh thảo đi!
Bùi Thường Phong không biết Thần Nông tiên thảo bí quyết, không biết kỹ thuật trồng linh thảo, càng không biết linh thảo có thể sản sinh hạt giống. Cho nên, khi hắn thấy tình huống như thế, cảm giác đầu tiên chính là tiểu súc sinh ở đây đã giết chết toàn bộ linh thảo, hoặc là thu hoạch rồi. Bất luận là loại tình huống nào, cũng làm cho Bùi Thường Phong cảm giác đối phương không thể tha thứ, đáng chết!
- Linh thảo sao?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Thứ ta không chiếm được, sao có thể để lại tiện nghi cho các ngươi!
- Ngươi giết chết linh thảo? giết chết toàn bộ?
Bùi Thường Phong sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí:
- Linh điền đâu?
- Linh khí của linh điền đã bị ta phá hư, biến thành thổ địa bình thường!
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, thứ ta không chiếm được, sẽ không tiện nghi cho các ngươi! Cho dù là một chiếc lá linh thảo, một khối linh nhưỡng, các ngươi cũng đừng mơ tưởng có được!
- Muốn chết
Bùi Thường Phong phẫn nộ quát:
- Lão phu bế quan nhiều năm không ra, chưa bao giờ muốn giết người như hôm nay! Nhưng, lão phu thề, nhất định sẽ khiến ngươi chết không tử tế! Ta sẽ dùng Tiên Thiên kiếm khí gọt ngươi thành mảnh nhỏ.
- Ha ha ~
Thấy Bùi Thường Phong thịnh nộ như vậy, Tùy Qua không nhịn được cất tiếng cười to:
- Rất tốt! Ta rất thích xem các ngươi phát điên. Nhất là, còn có một Tiên Thiên cao thủ bị ta chọc đến phát điên!
- Chết!
Bùi Thường Phong giận đến mức chòm râu tung bay, đột nhiên thân hình mở ra, nhanh như tia chớp đánh tới Tùy Qua.
Bùi Thường Phong, vẫn chỉ là cường giả Tiên Thiên sơ kỳ, cho nên hắn cũng không thể chém giết Tùy Qua trong mười thước.
Chính vì như thế, Tùy Qua mới dám to gan mặt đối mặt nói chuyện với Bùi Thường Phong.
Nhưng, khoảng cách hơn mười thước , đối với Bùi Thường Phong mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Thân hình của Tiên Thiên cao thủ nhanh cỡ nào, khi cả người nhảy lên giống như một thanh lợi kiếm, phá vỡ, xé rách không khí, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tùy Qua.
Nhưng ngay lúc này, bùn đất dưới chân Tùy Qua đột nhiên hé ra, sau đó một đạo ngân quang chui từ dưới đất lên, trên không trung nhất thời xuất hiện một con đại quái thú tựa như mãng xà, đong đưa cái đuôi, quét về phía Bùi Thường Phong.
Ba ! Ba !
Cái đuôi của quái vật khiến không khí như nổ tung, có thể thấy lực lượng to lớn, uy thế mãnh liệt thế nào!
Trên mặt Bùi Thường Phong hiện ra vài tia cười lạnh, thầm nghĩ:
- Muốn đánh trộm sao? Lão phu nhãn quan tứ phương, tai nghe tám mặt, mở linh giác, há lại để ngươi đánh lén như ý!
Lập tức, Bùi Thường Phong vận chưởng thành đao, Tiên Thiên chân khí nhất thời ngưng tụ thành một thanh đao dài đến một thước, loáng thoáng có thể thấy rõ hình thái, sau đó Bùi Thường Phong mang theo chưởng đao, hung hăng chém về phía cái đuôi của Tiểu Ngân Trùng.
Kình!
Chưởng đao, cái đuôi chạm vào nhau, phát ra một tiếng chói tai như kim khí giao kích.
- Khốn khiếp! Đau quá!
Tiểu Ngân Trùng hét lên một tiếng, thân hình chợt nhỏ lại, bắn trở về đầu vai Tùy Qua.
Bùi Thường Phong mặc dù đánh lui Tiểu Ngân Trùng, nhưng cũng bị Tiểu Ngân Trùng chấn động đến ngã bay ra ngoài.
Bùi Thường Phong vững vàng trở lại, giống như hắn chưa bao giờ động thủ.
- Linh thú?
Bùi Thường Phong nói:
- Rất tốt! Cho dù không chiếm được linh thảo, giết ngươi, thu được con linh thú này cũng là một đại thu hoạch!
Hiện giờ thiên địa linh khí mỏng manh, không chỉ rất khó nuôi dưỡng ra linh thảo, cũng rất ít xuất hiện Linh Thú chân chính.
- Thu phục ta?
Tiểu Ngân Trùng mắng:
- Lão già này cũng quá càn rỡ! Coi chừng ta nuốt ngươi vào bụng, biến thành đồ cứt đái!
- Súc sinh! Đợi lão phu thu ngươi...
Bùi Thường Phong thấy linh thú vô cùng vui mừg, một lần nữa triển khai thân pháp lao về phía Tùy Qua. Tiểu Ngân Trùng bắn nhanh ra, thân hình lại trở nên to lớn, đấu với Bùi Thường Phong.
Thương! Thương! Thương! Thương! Thương!
Âm thanh chói tai không ngừng vang lên trên không trung.
Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, thì ra Tiểu Ngân Trùng cũng có thể phun ra Tiên Thiên chân khí, nhưng nó chỉ có thể từ trong miệng phun ra, không tinh thuần như lão già Bùi Thường Phong này. Xem ra, Tiểu Ngân Trùng mới vừa tấn thăng làm Linh Thú cấp ba, so với nhân vật già dặn kinh nghiệm như Bùi Thường Phong, còn có một chút khác biệt.
Quả nhiên, không bao lâu, Tiểu Ngân Trùng đã trúng chiêu.
Trong khoảnh khắc, thân thể cao lớn bị Tiên Thiên chân khí của Bùi Thường Phong chém xuống không biết bao nhiêu lần.
May là Tiểu Ngân Trùng là linh thú hồng hoang dị chủng, da dày thịt béo, hơn nữa hiện giờ lại là linh thú cấp ba, cho nên cho dù là Tiên Thiên chân khí, cũng không cách nào chém được lớp da ngoài của nó! Nhưng cũng không tránh khỏi đau đớn.
- Đau chết ta! Lão đại, xé xác hắn!
Tiểu Ngân Trùng kêu lên , chui xuống dưới đất, dĩ nhiên là bỏ trốn mất dạng.
Bùi Thường Phong đại hận, vốn tưởng rằng có thể thu phục con linh thú này, ai ngờ quái vật kia thậm chí có thể ngăn cản cả Tiên Thiên kiếm khí, hơn nữa cực kỳ gian xảo, vừa thấy tình thế bất ổn, lập tức chui xuống đất không ra nữa, ngay cả chủ nhân sống chết thế nào cũng không để ý.
Bùi Thường Phong vô cùng tức giận, lúc này tựa hồ cũng chỉ có thể phát giận với Tùy Qua.
Linh Thú bỏ chạy, chỗ dựa cuối cùng của Tùy Qua cũng không còn.
Trong mắt Bùi Thường Phong và Bùi Thế Minh, lúc này Tùy Qua, đã là cá nằm trên thớt!
- Tiểu tử, linh thú cũng chạy rồi, xem ngươi còn có chiêu số gì!
Bùi Thường Phong cười lạnh nói.
- Tiên Thiên kỳ thì thế nào chứ?
Tùy Qua làm ra vẻ khinh thường, lặng lẽ ngậm trong miệng một "hạt đậu", dùng chân khí tiêu hóa:
- Tiểu gia muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi!
- Ngươi còn muốn đi?
Bùi Thường Phong cuồng tiếu nói:
- Vậy hãy để ta chặt đứt hai chân của ngươi trước!
Nhìn thấy Bùi Thường Phong sắp sửa động thủ.