Tùy Qua vỗ tay cười nói:
- Lợi hại! Giang Đào à, đầu óc của cậu thật đúng là thích hợp làm kinh tế, tài chính. Chờ ngày nào đó mình thật sự phát đạt, nhất định cam kết cho cậu làm cố vấn cao cấp. Nhưng nếu cậu có thời gian cũng nên đi học thêm tài chính.
- Hắn học cái rắm!
Cao Phong bất mãn nói:
- Tiểu tử này xem mấy cuốn sách rồi cũng học đòi đầu tư cổ phiếu, còn cổ động lão tử ném vào một nửa sinh hoạt phí, kết quả hôm nay rớt giá thảm hại rồi!
- Hắc. . .
Giang Đào có chút lúng túng nói:
- May mà không mất nhiều hơn! Nhưng, Cao Phong đại ca, chuyện này cũng không thể trách tôi, có trách thì trách thị trường chứng khoán Hoa Hạ quá rối loạn, mẹ kiếp!
Tùy Qua cười cười, không lên tiếng nữa, chuẩn bị tới nhà kính.
Hiện giờ, Tùy Qua ở trong nhà kính, ngoại trừ lao động, cũng sẽ hô hấp thổ nạp tiến hành tu hành.
Kể từ khi Tùy Qua dung nhập con suối linh tuyền vào trong Bát Hoang vân vũ đại trận, linh khí trong nhà kính nồng đậm hơn rất nhiều, thổ nạp tu hành bên trong, đúng là có thể làm ít công to.
Ngoài ra, điều khiến Tùy Qua có chút vui mừng chính là, kể từ khi đem con suối linh tuyền vào trong nhà kính, linh dịch trong chậu ngọc thạch cũng không hề giảm bớt, ngược lại còn từ từ tràn đầy chậu, gốc cây thanh liên bên trong chậu ngọc cũng có sinh khí và linh tính hơn trước.
Cùng lúc đó, một đoàn khách quốc tế đã tới phi trường thành phố Đông Giang, một tiểu tử đeo kính đen, da đen, tóc quăn, đẹp trai ngời ngời bước xuống máy bay.
Trong phi trường đã có mấy người đợi sẵn.
- La Bối tiên sinh, chào mừng ngài tới Trung Quốc, tôi là Phan Minh, là người ủy thác của ngài, toàn quyền chịu trách nhiệm an bài hành trình của ngài tới Trung Quốc. . .
Một nam tử mặc tây trang tiến lên cung kính nói.
- Phan tiên sinh, chuyện tôi nhờ anh làm thế nào rồi?
Trên xe, La Bối dùng anh văn bình thản hỏi, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa xe, tựa hồ đang thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Nhưng hắn có vẻ cũng không hăng hái lắm, tựa hồ quốc gia cổ xưa thần kỳ này cũng không thể kích khởi tâm tình của hắn.
- Ngài nói chuyện làm người phát ngôn sao?
Phan Minh vội vàng nói:
- Ngài yên tâm, tôi đã tiếp xúc với người của hãng dược Tống thị rồi, bọn họ đồng ý bỏ ra một tỉ mời ngài làm người phát ngôn. Ngài biết, tiền Hoa Hạ lại vừa tăng giá, một tỉ tựu tương đương với hơn một ngàn năm trăm vạn Đô-la. . .
- Tiền Hoa Hạ lại vừa tăng giá sao?
La Bối vẫn tỏ ra bình thản:
- Tại sao tôi thấy hàng hóa Hoa Hạ bán ở phi trường còn đắt đỏ hơn bán ở Châu Âu?
Phan Minh nhất thời ngạc nhiên, thật sự không biết giải thích như thế nào với La Bối.
- La Bối, cậu nên biết, đây là một quốc gia thần kỳ.
Một bác sĩ trung niên đeo mắt kính ngồi bên cạnh nói.
Người này chính là bác sĩ tư của La Bối, Hán Khắc.
La Bối như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói:
- Ừ, xem ra nơi này thật sự là một quốc gia thần kỳ. Phan, chuyện làm người phát ngôn, chỉ là một chuyện nhỏ. Tôi muốn biết tiến triển của một chuyện khác, là một người hâm mộ ở Hoa Hạ gửi cho tôi một lá thư, nói về loại thuốc dán thần kỳ, tôi muốn biết nó có thật sự tồn tại hay không?
- Ngài vẫn nhớ loại thuốc cao da chó đấy?
Phan Minh nói:
- Tôi đã đến thành phố Đông Giang nhìn rồi, loại thuốc dán kia căn bản là lăng xê, hiệu quả thực chất cũng không thần hiệu như vậy. . .
- Anh rút cuộc có mua được hay không?
La Bối cau mày nói:
- Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi tới Hoa Hạ là để ngắm phong cảnh, là vì một tỉ hay sao?
Phan Minh không khỏi kinh ngạc, trong lòng tự nhủ ngươi không phải vì tiền còn có thể vì cái gì? Không là tiền, ngươi làm cầu thủ ngôi sao để làm chi? Không là tiền, ngươi vạn dặm xa xôi tới Hoa Hạ làm chi?
Nhưng, đối phương dù sao cũng là lão bản, Phan Minh đương nhiên không thể phát tiết bất mãn trong lòng, chỉ có thể tiếp tục giải thích:
- La Bối tiên sinh, ngài có thể không hiểu rõ lắm, ở Hoa Hạ Thần Châu chúng tôi, thuốc cao da chó là một loại hàng hạ phẩm, có thể xem là một loại dược phẩm không chính quy.
- Giống như dược phẩm của thầy mo?
Hán Khắc tò mò hỏi.
- Gần như vậy.
Phan Minh dứt khoát biến thuốc cao da chó của Tùy Qua thành dược vật của thầy mo.
- Vậy thì kỳ quái.
Hán Khắc cau mày nói:
- Tôi từng xem vi deo châm cứu của vị trung ý đó, hắn có vẻ rất lợi hại. Trong tiết mục trên ti vi, tôi tận mắt thấy hắn giũ một cây ngân châm ra tia lửa, đây quả thực là kỹ xảo thần kỳ! Tôi đã xem rất nhiều trung y biểu diễn châm cứu ở nước ngoài, nhưng chưa từng thấy người nào có thể giũ ngân châm ra tia lửa.
Phan Minh nghe lời này, nhất thời thầm mắng một tiếng "Đáng chết", hắn không ngờ một bác sĩ tây y như Hán Khắc, lại là một kẻ yêu thích trung y, thậm chí còn có chút sùng bái thần bí.
- Đó là tiết mục ti vi.
Phan Minh nói:
- Hán Khắc tiên sinh, ngài đại khái không biết, tiết mục ti vi của Hoa Hạ chúng tôi, có một số trải qua "gia công đặc biệt".
- Gia công đặc biệt?
La Bối cau mày:
- Đây không phải là làm bộ sao?
- Cái này. . . Chúng tôi gọi là "gia công".
Phan Minh nói:
- Tóm lại, La Bối tiên sinh, ngài không nên ôm ảo tưởng quá lớn đối với một số lang trung giang hồ. Huống chi, câu lạc bộ của ngài ở Châu Âu sẽ liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, đặc biệt chịu trách nhiệm tất cả bệnh tật của ngài, cho nên ngài căn bản không cần lo lắng, càng không cần bỏ gần cầu xa. Ngài chỉ cần nắm được số tiền làm người phát ngôn kếch xù, vậy là đủ rồi. Có tiền, trên thế giới này không có chuyện gì không làm được. . .
- Phan tiên sinh, chuyện làm ăn, anh không cần nói trước với tôi.
La Bối mất hứng nói.
Lần này tới Hoa Hạ, La Bối đúng là không vì một tỉ tiền Hoa Hạ, mà là vì thân thể của mình.
Nói chuẩn xác, La Bối là vì cái chân trái hoàng kim của hắn mà đến Hoa Hạ.
Đúng như Cao Phong, Giang Đào đã nói, chân trái hoàng kim của La Bối hiện giờ đã biến thành chân trái đồ sứ. Sau khi trải qua nhiều lần đả thương và giải phẫu, hai chân của La Bối vẫn "chồng chất vết thương", đáng chết hơn là cái chân trái sở trưởng của hắn, đã đến cực độ nguy hiểm, thậm chí rất có thể vĩnh viễn không thể đá bóng nữa.
Nhưng bệnh tình của La Bối, ngoại trừ bác sĩ tư của hắn và mấy lãnh đạo của câu lạc bộ biết ra, cũng không với công bố với bên ngoài. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, một khi tin tức kia được ban bố, tiền đồ của La Bối đại khái sẽ mất đi, câu lạc bộ cũng sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn. Cho nên, chưa tới thời khắc cuối cùng, tin tức kia chắc chắn không thể ban bố ra ngoài. Phan Minh, đương nhiên cũng không biết nội tình bên trong.
- La Bối tiên sinh, ngài yên tâm, hiện tại sự nghiệp của ngài đã cực kì hưng thịnh, sau này danh khí càng tiến thêm một bước, chi phí làm người phát ngôn còn có thể gia tăng . . .