Tùy Qua gật gật đầu.
Đại viện Thang gia.
Phòng của Thang Vân Long.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Dưới sự phẫn nộ của hắn, thật nhiều đồ vật trong phòng đều bị đập vỡ tan.
Hắn làm như vậy cũng là có mục đích riêng.
Quả nhiên sau một lát, Thang Vân Long nhìn thấy mẹ mình là Sầm Ái Bình chạy vào, thân thiết nói:
- Vân Long, con làm sao vậy? Con nên tu dưỡng mới tốt, đừng tùy hứng.
- Nghỉ ngơi điều dưỡng cái rắm! Chân của con đã bị phế đi! Mẹ, hiện tại con còn chưa cưới vợ, phải làm người què, sau này ai nguyện ý gả cho con chứ.
Thang Vân Long bắt đầu tố khổ.
- Con là người của Thang gia, cho dù không còn hai chân cũng có thể cưới được lão bà.
Sầm Ái Bình nói.
- Vậy thì đã sao, vậy thì có tác dụng gì.
Thang Vân Long nói:
- Chẳng lẽ mẹ muốn xuống nông thôn cưới vợ cho con sao? Danh viện Đế Kinh ai nguyện ý kết hôn sinh con với một người què chứ. Con thật sự là xui xẻo, càng xui xẻo chính là con có một người anh thấy chết mà không cứu được!
- Việc này có quan hệ gì với anh con?
Sầm Ái Bình hỏi.
- Vốn đại ca chỉ cần nói lời xin lỗi với người ta, chân của con cũng có thể chữa trị. Nhưng hắn không chịu! Chỉ một câu “thật xin lỗi” hắn cũng không muốn nói, tình nguyện cho con làm người què.
Thang Vân Long đáp.
- Không phải đâu? Huống hồ chuyện này có quan hệ gì với anh con?
Sầm Ái Bình hỏi.
- Người của Đường gia vốn có một loại thuốc có thể chữa khỏi vết thương của con, hơn nữa người ta đã chuẩn bị cho con. Nhưng đại ca vừa tới đã trực tiếp bắn người ta hai phát, kết quả người của Đường gia không chịu đưa thuốc ra.
Thang Vân Long nói:
- Mẹ nói con có oan uổng hay không? Hơn nữa sau đó Đường Vân đã nói, bọn họ cũng không muốn kết thù với chúng ta, chỉ cần đại ca nói xin lỗi người ta sẽ cho thuốc, nhưng đại ca không chịu.
- Không phải chứ?
Sầm Ái Bình ngồi bên cạnh Thang Vân Long:
- Đại ca con không phải luôn thật chiếu cố cho con sao. Có phải con bị người ta lừa gạt, có thuốc gì có thể giúp tổn thương chân lập tức lành lại đây? Người xưa thường nói động tới xương cốt chữa trăm ngày, chớ suy nghĩ lung tung.
- Không phải, con tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia chữa khỏi vết thương bị súng bắn, hơn nữa là khỏi hẳn!
Thang Vân Long nói:
- Tận mắt nhìn thấy, sẽ không sai!
- Thật sự?
Sầm Ái Bình kêu lên:
- Nếu nói như vậy chính là đại ca con không đúng.
- Vậy mẹ đi khuyên đại ca đi.
Thang Vân Long nói:
- Chỉ nói một câu xin lỗi có gì đâu? Nếu đại ca khó chịu, chờ sau khi chân của con khỏi hẳn chúng ta còn có thể tìm cơ hội thu thập Đường Vân cùng tiểu tử đó. Nhưng hiện tại vì chân của con, nói một câu thật xin lỗi cũng đâu có gì tổn thất, đúng không?
- Vân Long, em không cần phải nói!
Đúng lúc này thanh âm Thang Vân Bằng vang lên:
- Mẹ, mẹ cũng không cần khuyên con, con sẽ không cúi đầu với người của Đường gia!
- Nghe đi…mẹ, mẹ nghe một chút đại ca nói gì đi!
Thang Vân Long buồn bực nói:
- Hắn làm đại ca kiểu như vậy!
- Để mẹ đi khuyên đại ca con một chút.
Sầm Ái Bình đứng dậy:
- Nhưng tính tình của đại ca con vốn là cứng đầu, cũng như cha con, không biết hắn có nghe lời mẹ hay không.
- Được rồi, vậy các người cứ xem tôi làm người què đi.
Thang Vân Long kêu lên:
- Không sao, nếu tôi thật sự bị què, tôi sẽ đến ngay cửa Trung Nam Hải làm tên ăn mày, ghê tởm các người!
Sầm Ái Bình khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vân Long, con đừng nên nói bậy, mẹ đi khuyên nhủ đại ca con.
- Mẹ, mẹ không cần đi, con đi đây!
Thang Vân Bằng không cho Sầm Ái Bình cơ hội, chỉ nói một câu sau đó rời khỏi phòng, nhảy lên xe nhanh chóng khởi động máy rời khỏi Thang gia.
- A!
Thang Vân Long hét lớn một tiếng, đánh vỡ đồ cổ bình hoa bên cạnh, hắn thật sự đã phẫn nộ!
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
Thang Vân Long không muốn nhấc máy.
Đợi điện thoại vang lên vài tiếng, Sầm Ái Bình đành nhấc lên.
- Là Đường Vân gọi tới.
Sầm Ái Bình thật cẩn thận nói, tựa hồ lo lắng kích thích con trai mình.
- Đường Vân?
Thang Vân Long cũng không kích động, có lẽ hắn đã tạm thời đem hận ý chuyển lên người anh trai của hắn. Hắn tiếp lấy điện thoại, nói:
- Đường Vân, anh tính toán tát muối lên miệng vết thương của tôi sao?
Đường Vân nói:
- Tuyệt đối không phải. Hiện tại anh cũng biết tình huống của Đường gia chúng tôi, có câu nói oan gia nên giải không nên kết. Thời điểm này nói lời thật lòng, tôi vốn không muốn trở thành kẻ địch với anh. Cho nên hồi chiều tôi đã cho anh cơ hội, lại không biết anh của anh có thay đổi tâm ý hay không? Anh không biết, tiểu tử Tùy Qua cũng là người cứng đầu, tôi mất thật nhiều công sức mới khuyên bảo được hắn lấy ra dược vật trị liệu cho anh, nhưng mà anh của anh…ai, bỏ đi, không nói cũng được.
- Thang Vân Bằng, hắn không phải anh của tôi!
Thang Vân Long nói:
- Hoạn nạn thấy chân tình, lời này nói rất đúng. Tôi biết hồi chiều anh đã cấp cho chúng tôi bậc thang bước xuống, nhưng anh của tôi tính tình bướng bỉnh, gặp phải người anh như vậy con mẹ nó tôi thật là xui tám đời!
- Bỏ đi, không nhắc tới anh của anh.
Đường Vân nói:
- Sau khi anh đi rồi, tôi đã nói chuyện thật lâu với Tùy Qua…
- Hắn nói như thế nào?
Thang Vân Long tựa hồ nghe được tình thế có thể xoay chuyển.
- Tính tình tiểu tử đó cũng quật, ngay từ đầu nhất định không đồng ý, dù sao hắn bị anh của anh bắn hai phát, trong lòng không cam tâm.
Đường Vân nói:
- Nhưng tôi đã phân tích lợi hại cho hắn nghe, nói thật nhiều lời hay, rốt cục hắn đã thay đổi chủ ý.
- Hắn nguyện ý lấy thuốc đưa ra?
Thang Vân Long vô cùng vui sướng.
Lúc này hắn chỉ nghĩ làm sao chữa khỏi chân của mình, chuyện khác cũng không muốn nghĩ tới. Dù buộc hắn quỳ xuống lần nữa, hắn cũng có thể thừa nhận, theo hắn xem ra không thể chấp nhận trở thành một người què. Nếu quả thật phải tàn phế cả đời, hắn chẳng những biến thành trò cười, hơn nữa với chính bản thân hắn mà nói không cách nào thừa nhận, sự nghiệp, nhân sinh cùng tình yêu đều sẽ bị hủy diệt.
Chính bởi vì như thế, khi Thang Vân Bằng cự tuyệt Tùy Qua, Thang Vân Long cũng oán hận cả hắn.
- Hắn rốt cục đã đồng ý.
Đường Vân nói:
- Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, hắn muốn nói chuyện với anh.
- Được. Đi đâu nói chuyện, tôi an bài đi.
Thang Vân Long vội vàng nói.
- Không cần, tôi đã sắp xếp xong xuôi, ngay ở trà lâu Phúc Lai Các, tám giờ tối.
Đường Vân nói.
- Tôi nhất định đến đúng giờ.
Thang Vân Long vội vàng đáp.
- Vân Long, con lại muốn đi ra ngoài?
Sầm Ái Bình nói:
- Lại đi gặp người của Đường gia? Con phải cẩn thận một chút đó.
- Con có chuyện gì phải cẩn thận.
Thang Vân Long nói:
- Hiện tại con đã thành tàn phế, người ta còn muốn làm gì con nữa đây? Hiện giờ con hẳn nên cẩn thận chính là người của Thang gia chúng ta, ngay cả anh trai cũng không thể tín nhiệm, cái nhà này…Ai, không nói nữa. Con đi an bài xe, đi nói chuyện với người ta, hi vọng người ta tha cho con một mạng.