Một người ngồi hàng đầu không chút do dự tăng giá.
- Hai trăm triệu!
Trầm Quân Lăng không chút do dự tăng giá. Dù sao Tùy Qua đã nói nhất định phải mua được khối gỗ kia.
- Hai trăm năm mươi triệu!
Người ngồi hàng đầu lại một câu kinh người.
Lần này tăng giá có thể nói khiếp sợ toàn trường, trong chốc lát châm rơi đều có thể nghe thấy.
- Hai trăm năm mươi triệu lần đầu tiên!
Đấu giá sư lau mồ hôi trán hô:
- Hai trăm năm mươi triệu lần thứ hai…
- Ba trăm triệu!
Lần này là Tùy Qua ra giá.
Giá cả ba trăm triệu đã vượt qua phạm vi phỏng chừng trước đó của hắn, nhưng bất kể thế nào hắn nhất định phải có. Hơn nữa nếu mở ra được giá trị của Bão Phúc Đan Mộc, há chỉ là mấy trăm triệu mà thôi.
Tóm lại hắn nhất định phải lấy tới tay! Nhất định!
Cho dù cướp đoạt, hắn cũng sẽ không tiếc!
Con đường tiên thiên, tuyệt đối không thể bị người ngăn cản!
Người kia có chút nổi giận, trừng mắt nhìn Tùy Qua như phun lửa.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lại đón nhận ánh mắt người kia.
Sau một lát người kia quay đầu lại, vươn cao bốn ngón tay.
- Bốn…
Người này vừa định tăng giá, hiện trường lại xuất hiện vấn đề, một người tiến lên thấp giọng nói vài câu với đấu giá sư.
Biểu tình đấu giá sư lập tức trầm xuống, kiên trì nói:
- Các vị, thật xin lỗi. Hồ Nhất Bát tiên sinh lâm thời thay đổi chủ ý, khối cổ mộ nữ thi này tạm thời không đấu giá! Tiền ký quỹ các vị đã giao nộp trước đó chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng, trả lại gấp đôi!
Nhất thời một nhóm bảo an vọt lên vây quanh thùng thủy tinh đẩy ra khỏi đại sảnh.
Lời này vừa nói ra, đại sảnh lập tức xôn xao.
- Ta kháo! Mày dám đùa giỡn bổn thiếu gia!
Thiếu gia kia trực tiếp bão nổi, vọt lên túm lấy búa gỗ trong tay đấu giá sư, mạnh mẽ gõ lên đầu hắn.
Búa gỗ bị đứt đoạn, đầu của đấu giá sư cũng phun máu.
Nhưng người kia còn chưa hết giận, liên tục đá vào bụng đấu giá sư, vừa đá vừa mắng:
- Ngốc tử, nhanh chóng đi nói cho lão già Hồ Nhất Bát, nếu hắn biết điều lập tức đem đồ vật bán cho tao, nếu không tao sẽ cho hắn chết thật khó xem! Còn mày nữa, cũng chuẩn bị đi tìm người nhặt xác đi!
Bảo an tiến lên ngăn cản, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
- Chúng ta đi!
Tùy Qua thấp giọng nói.
Buổi đấu giá hôm nay xem như không thành. Thiếu gia kia rõ ràng muốn trực tiếp tăng lên thêm trăm triệu, rõ ràng là nhất định phải mua được. Nhưng Hồ Nhất Bát lâm thời thay đổi chủ ý làm sự tình khó bề phân biệt.
Hiện tại chỉ cần đồ vật còn chưa được bán đi, Tùy Qua cảm thấy mình còn có hi vọng. Tốt nhất tìm cơ hội gặp riêng Hồ Nhất Bát thần bí kia, hoặc có thể âm thầm mua lại Bão Phúc Đan Mộc. Về phần nữ thi, lưu lại cho Hồ Nhất Bát là được, Tùy Qua không có sở thích cất chứa nữ thi.
- Thật sự là xui xẻo, lại là Chu thiếu kia đi ra làm rối!
Đi ra khỏi sảnh đấu giá, Trầm Quân Lăng căm hận nói.
- Cô nhận thức thiếu gia kia?
Tùy Qua hỏi.
- Phải. Gia tộc người này là một trong những đầu sỏ hồng sắc, nắm giữ lũng đoạn xí nghiệp nguồn năng lượng quốc gia trong tay, cũng nắm giữ mạch máu kinh tế quốc gia, cho nên mới tài đại khí thô như vậy!
Trầm Quân Lăng giải thích.
- Hừ! Gia tộc của hắn nắm giữ kinh tế quốc gia, chúng ta có thể nắm giữ tính mạng của bọn hắn trong tay!
Tống Văn Hiên không chút để ý nói, ở trong mắt hắn phàm là dưới tiên thiên kỳ chỉ là con kiến mà thôi, một đầu ngón tay là có thể nghiền chết bọn họ.
- Tống lão tiên sinh, phiền toái thu liễm một chút.
Tùy Qua nói:
- Dù sao đồ vật còn chưa rơi vào trong tay tiểu tử đó, không đáng cùng hắn phát sinh xung đột, dù sao nơi này không phải Đông Giang. Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, sau đó nghĩ biện pháp nhìn xem có thể tiếp xúc với vị Hồ Nhất Bát kia không.
- Xin hỏi là Tùy tiên sinh cùng phu nhân sao?
Ba người vừa định rời đi, đột nhiên một vị lão giả chừng sáu mươi tuổi đi tới cung kính hỏi.
- Đúng là chúng tôi.
Tùy Qua nói, thích thú với xưng hô “phu nhân” của Trầm Quân Lăng, hỏi:
- Xin hỏi lão tiên sinh có chuyện gì?
- Lão gia nhà tôi muốn mời ba vị gặp mặt một lần, không biết Tùy tiên sinh có rảnh không?
Lão giả hỏi.
- Lão gia nhà ông, hắn là?
- Hồ Nhất Bát.
Lão giả đáp.
Một chiếc xe màu đen rời khỏi Tây Kinh, ước chừng một giờ sau dừng lại trước một tiểu viện kiến trúc kiểu quốc nội.
- Ba vị, mời xuống xe.
Lão giả nhìn ba người Tùy Qua nói.
Nơi này hẳn là chỗ ở của Hồ Nhất Bát.
- Lưu Tiên Cư! Hắc, xem ra vị Hồ tiên sinh này thật có hứng thú với chuyện thần tiên ah.
Tùy Qua cảm thán nói.
Tiểu viện này nhìn không quý giá khí phái, nhưng lại thanh tịnh cùng thanh lịch, là một nơi ở dưỡng sinh nghỉ ngơi thật tốt.
- Ba vị đại giá quang lâm thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này, Hồ mỗ thật ngại không tiếp đón từ xa!
Tùy Qua vừa vào cửa viện, chỉ thấy bên trong có một người trung niên đi ra, cao chừng 1m70, hơi có chút béo phì, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thần thái lại dãi dầu sương gió, còn có vẻ tang thương của người già.
Loại cảm giác sai biệt này làm ba người Tùy Qua cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Hồ Nhất Bát.
Tùy Qua thoáng sững sờ, sau đó nói:
- Thật sự là không nghĩ tới Hồ tiên sinh thanh danh hiển hách lại trẻ tuổi như vậy.
- Ba vị, mời vào trong nói chuyện. Tiểu Đinh, đi gọi người pha trà.
Hồ Nhất Bát nói, lại xưng hô lão giả là “tiểu Đinh”.
Lão giả ứng tiếng, đi nhanh vào trong nhà chuẩn bị.
Mà ba người Tùy Qua đi theo Hồ Nhất Bát vào trong phòng khách.
Ba người vừa ngồi, đã sớm có người đưa lên nước trà, điểm tâm cùng hoa quả.
- Tùy tiên sinh, xin hỏi tên của ngài có phải có một chữ “Qua” hay không?
Hồ Nhất Bát lại hỏi.
- Đúng vậy, chữ Qua của Kim Qua Thiết Mã.
Tùy Qua cười nói:
- Hồ tiên sinh vì sao có hứng thú đối với tên của tôi như vậy? Nghe nói Hồ tiên sinh từng học qua thuật thôi toán tiên thiên, chẳng lẽ cũng thích đoán chữ sao?
- Sư tôn ở trên, xin nhận đệ tử Hồ Nhất Bát cúi đầu.
Hồ Nhất Bát đột nhiên rời ghế, sau đó tiến tới trước mặt Tùy Qua muốn quỳ lạy.
Biến hóa như vậy thật sự là quỷ dị. Tùy Qua vội vàng vươn tay chế trụ Hồ Nhất Bát, để cho hắn không thể tiếp tục bái xuống, nói:
- Hồ tiên sinh, tôi đâu phải sư tôn của ông, ông đừng nghĩ sai mới tốt. Lễ lớn như vậy tôi không chịu nổi đâu.
- Việc này do tôi quá nóng lòng.
Hồ Nhất Bát vội vàng giải thích:
- Mặc dù sư tôn chân nhân bất lộ tướng, nhưng tôi hiểu sơ thuật bói toán, biết tiên duyên đời này của tôi đều nằm trên người sư tôn. Cho nên thỉnh sư tôn đừng nên cự tuyệt tôi.
- Tiên duyên?
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Tôi cũng không phải tiên nhân, nơi nào có tiên duyên cho ông đây?
- Cho dù sư tôn chưa phải tiên nhân, nhưng chung quy vẫn sẽ thành tiên.
Hồ Nhất Bát nói:
- Cả đời này của Hồ mỗ, đều truy tìm tiên duyên, mấy chục năm qua không tưởng được rốt cục đạt tới ước muốn, đạt tới ước muốn ah!