Thậm chí, ngay cả còn chưa tới giá tiền ba mươi phần trăm, bởi vì bất luận là những loại rượu Đường gia, Thẩm gia hay Tống gia, đưa cho Tùy Qua đều là rượu Mao Đài thượng đẳng, chứ không phải Mao Đài ba mươi tám độ bình thường. Thậm chí, ở huyện thành nhỏ bé như huyện Hoàng Bình cũng rất khó mua được.
Ngưu Đại Bản mặc dù ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn là người có tính tình quật cường, hắn cảm thấy giá tiền này không thích hợp, dứt khoát không bán, tính tìm một chỗ khác tiêu thụ.
Ai ngờ, tên chủ cửa hàng này cũng là người có khả năng. Dĩ nhiên, có thể mở một cửa hàng thu mua thuốc lá và rượu, quà tặng ở đối diện đại viện huyện phủ, chắc chắn phải có hậu đài phía sau. Cho nên, Ngưu Đại Bản không phối hợp, hắn liền tức giận, lập tức gọi một cú điện thoại cho sở trưởng đồn công an, mấy phút sau, bốn xe cảnh sát gào thét chạy đến, bắt cả người và xe về đồn!
Tài xế xe tải thấy tình thế không ổn, cũng đã sớm chạy trốn, sau đó gọi điện thoại đến thôn Dũng Tuyền.
Khi Tùy Qua chạy tới đồn công an, vội hỏi thăm tình hình của Ngưu Đại Bản.
- Hắn buôn bán thuốc lá và rượu giả, bị báo cáo, đã bị chúng ta giam lại theo quy định rồi.
Một nữ cảnh sát ngồi sau cửa sổ làm việc của đồn công an nói, giọng nói cũng không có vẻ thân mật.
- Thuốc lá và rượu giả?
Tùy Qua cười lạnh một tiếng:
- Làm thế nào mới có thể thả hắn ra?
- Theo quy định phải nộp hai vạn tiền phạt, không tịch thu toàn bộ hàng hóa. Nếu không, tạm giam nửa năm!
Tùy Qua còn chưa lên tiếng, Ngưu Duyên Tranh đứng bên cạnh đột nhiên nói:
- Đám nha dịch hiện tại thật là ngông cuồng. Ta lười nói nhảm với bọn hắn, có muốn ta giết chết toàn bộ hay không.
- Ngươi. . . Ngươi nói gì! Ngươi dám uy hiếp cảnh sát!
Nữ cảnh sát trung niên đứng dậy nói.
- Cô đừng kích động, đầu óc hắn có chút vấn đề.
Tùy Qua nói với nữ cảnh sát trung niên, sau đó đưa mắt nhìn Ngưu Duyên Tranh:
- Hiện tại thời đại bất đồng, tính tình đụng tí chuyện là đòi đánh đòi giết của ngươi, cũng phải thay đổi đi. Sau khi quay về, ta sẽ nói cho ngươi biết những thứ xã hội bây giờ phải chú ý.
- Các người có nộp tiền phạt hay không!
Nữ cảnh sát trung niên lại lộ ra vẻ không nhịn được nói.
- Nếu là rượu giả, chúng tôi dĩ nhiên nộp tiền phạt. Nhưng nếu là rượu thật thì sao?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi.
- Người của bộ phận công thương đã kiểm nghiệm qua, là rượu giả!
Nữ cảnh sát hừ một tiếng, lại cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại di động của nàng.
- Vậy, chúng tôi có thể gặp người của mình một lát được không?
Tùy Qua lại hỏi.
- Không được!
Nữ cảnh sát càng tỏ ra cáu kỉnh, ngay cả giải thích cũng miễn.
Lúc này, một thanh niên xấu xí đi tới, nói với Tùy Qua:
- Làm sao, các ngươi là bằng hữu của tên ngu ngốc đó sao? Mẹ kiếp , muốn buôn bán rượu trên địa bàn huyện Hoàng Bình, lại dám không bán cho “La lão tam” ta. Hừ! Sau khi tên ngu đó ra ngoài, các ngươi nói cho hắn biết, sau này tốt nhất thức thời cho ta!
- Được, ta nhớ kỹ rồi!
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nhưng, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta. Ngàn vạn lần đừng chọc giận người ngươi chọc không nổi!
Tên kia nghe thấy Tùy Qua lại dám uy hiếp hắn, muốn bật cười, nhưng tiếng cười mắc kẹt trong cổ họng, cũng không thấy Tùy Qua có động tác gì, cả người La lão tam bay lên, sau đó nặng nề đập vào một chiếc ghế gỗ của đồn công an, chiếc ghế vỡ tan. Còn La lão tam, nhất thời xương cốt cũng giống như tan nát, nằm trên đất vừa kêu rên vừa la lớn:
- Ai u. . . Đánh chết người rồi! Cao sở trưởng, mau những người này lại!
- Mẹ kiếp, lão tử không làm gì ngươi, ngươi lại dám vu ta đánh ngươi!
Tùy Qua tức giận quát một tiếng, tiến lên mấy bước, dùng một chân đạp lên ngực La lão tam:
- Lòng tham không đáy, thật là đáng chết!
Lúc này, mấy cảnh sát đã xông tới.
Tùy Qua lo lắng Ngưu Duyên Tranh giết người lung tung, vội vàng nói với hắn:
- Chuyện này, để ta xử lý.
Sau đó, Tùy Qua lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đường Vân:
- Vân ca, anh cũng thật quá đàn. Đường gia các người dù gì cũng là nhà giàu danh môn, lại đưa rượu giả thuốc lá giả cho tôi.
- Thúi lắm! Ai nói chúng tôi đưa rượu giả thuốc lá giả?
Bên kia điện thoại, Đường Vân đã bắt đầu nổi đóa.
- Bộ phận công thương, cảnh sát của huyện Hoàng Bình chúng tôi đều nói như vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi không có tiền ăn tết, kêu người ta cầm mấy bình rượu đi bán, kết quả bị tố cáo. . . Anh nói thế nào đây?
- Cha mẹ nó! Đám cẩu vật này, lại dám nói rượu thuốc của Đường gia chúng ta là hàng giả, quả thực là ghê tởm! Cậu an tâm chờ một lát, tôi sẽ khiến đám ngu xuẩn đó biết hạ thấp danh tiếng của Đường gia là một việc đáng sợ cỡ nào!
Đường Vân tức giận nói trong điện thoại.
Xem ra, bởi vì lão gia tử Đường Thế Uyên thân thể khỏe mạnh, cộng với Đường Thế Uyên chỉ huy quân diễn viên mãn thành công, địa vị của Đường hệ không chỉ không bị rung chuyển, hơn nữa càng ngày càng phát triển, vững như thái sơn.
Ngay cả Đường Vân, tính tình cũng thấy táo bạo hơn.
Mặc dù lực lượng chủ yếu của Đường hệ đều ở trong quân đội, nhưng muốn động đến mấy người ở huyện thành nhỏ bé, cũng giống như bắn chết mấy con kiến.
Một bên là đại lão kinh thành, một bên là lâu la cấp huyện, thực lực như vậy đụng nhau, kết quả căn bản không cần nghĩ cũng biết.
Cảnh sát đồn công an đang định tiến hành nhốt đám người Tùy Qua, lúc này phía ngoài vang lên một trận còi cảnh sát, có mấy chiếc xe nhanh chóng lái vào sân đồn công an, náo loạn một trận.
Sở trưởng đồn công an Cao Kiến Minh nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cười mắng:
- Cẩu vật nào hôm nay đi làm, lại làm ra trận chiến lớn như vậy.
- Sở trưởng, hình như không phải người của chúng ta!
Lúc này, một cảnh sát có chút kinh hoảng nói.
- Không phải người của chúng ta? Ai dám kéo còi cảnh sát trong đồn công an chứ?
Cao Kiến Minh bày ra quản uy, cau mày nói.
Ầm!
Vừa mới dứt lời, cánh cửa đồn công an vốn đang khép một nửa đột nhiên bị một cước đá văng ra, sau đó một đám lính đặc biệt, như lang như hổ vọt vào, đội trưởng cầm đầu lính đặc biệt quát lên:
- Khống chế toàn bộ!
- Xảy ra chuyện gì. . . Ôi!
Cao Kiến Minh còn muốn thể hiện thân phận, bày ra chút tư thế, lúc này một tên lính đặc biệt đã đá một quyền lên bụng hắn, Cao Kiến Minh lập tức thống khổ ngồi xổm xuống.
Đám cảnh sát còn lại thấy thế, nào dám phản kháng, rối rít ôm đầu ngồi xổm xuống.