Huống chi, gia đình của Đường Vũ Khê vốn có quyền thế rất lớn, nếu Tùy Qua định dựa vào quyền quý, làm việc theo đường cong..., Đường Vũ Khê không ngần ngại vận dụng một chút thế lực của Đường gia, ra sức giúp hắn một tay.
Tùy Qua suy nghĩ, nói:
- Quỹ tích hoạt động của Thiếu Lâm tự đúng là không tệ, nhưng tôi lại không muốn bắt chước bọn họ. Tôi căn bản không cần dựa vào quyền quý, nếu quả thật muốn dựa vào..., ngược lại phải bắt bọn họ dựa vào tôi!
Người này quả nhiên cuồng vọng!
Đường Vũ Khê nghĩ thầm nói. Mặc dù cốt khí và tinh thần của Tùy Qua đáng được đề xướng, nhưng nàng không cho rằng Tùy Qua có thể làm được. Dù sao, Đường Vũ Khê vốn xuất thân trong gia đình quyền quý, nàng biết rõ hơn bất cứ ai, trong tay giới quyền quý của quốc gia này rút cuộc nắm giữ bao nhiêu tài nguyên, có bao nhiêu tài phú và quyền lực ẩn hình. Một người bình thường, cho dù muốn dựa vào quyền quý, cũng chưa chắc chạm tới, về phần để cho quyền quý dựa vào tuyệt đối không thể xuất hiện.
- Cô cảm thấy suy nghĩ của tôi không thực tế?
Tùy Qua cười nhạt, đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đường Vũ Khê.
- Thật sự mà nói, tôi cảm thấy tình hình trước mắt không thực tế.
Đường Vũ Khê rất uyển chuyển nói, không đành lòng đả kích lòng tin của Tùy Qua.
- Yên tâm đi, không bao lâu nữa nó sẽ biến thành sự thật.
Tùy Qua mỉm cười, lộ ra vẻ rất tự tin.
Dù sao, góc độ nhìn nhận vấn đề của Tùy Qua và Đường Vũ Khê không giống nhau, theo Tùy Qua thấy, đúng như một số báo cáo của giới truyền thông, ở quốc gia này, 0.8 phần trăm của cải được nắm giữ trong tay không đến 5% giới tài phiệt. Những người này, có tài phú khổng lồ, có quyền lực to lớn, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn có thân thể như người bình thường, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, cũng sẽ có nhược điểm và dục vọng.
Đây chính là lý do tại sao, Diên Vân hòa thượng nói Thiếu Lâm tự có sổ ghi chép công đức, có quyên tặng cuồn cuộn không dứt.
Đơn giản là những người quyền quý này càng sợ ngã bệnh, càng sợ chết hơn người bình thường!
Đây chính là dẫn dắt Tùy Qua lấy được từ chỗ Diên Vân hòa thượng.
Nhưng có điểm bất đồng là, Thiếu Lâm tự lựa chọn cùng hợp tác có lợi, dựa vào quyền quý, còn con đường của Tùy Qua lại là hung hăng nghiền ép, bóc lột những người quyền quý kia.
Giống như những người quyền quý kia bóc lột người bình thường.
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua kiên quyết như thế, cũng không khuyên nữa. Chỉ có điều, trong lòng nàng vẫn cảm thấy cử động lần này của Tùy Qua rất khó thành công, trong xã hội hiện giờ, nếu như không chiếm được ủng hộ và hợp tác của đám người quyền quý, bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
- Đưa tôi đến bãi đậu xe ngắm hoa tường vi đi.
Đường Vũ Khê nói với Tùy Qua.
Bất cứ lúc nào, nhìn thấy mảng hoa tường vi kia cũng khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, tâm tình cũng sẽ trở nên yên tĩnh dị thường, hơn nữa trong thân thể tựa hồ cũng sẽ có thêm sức sống.
Tùy Qua gật đầu, đối với sức khỏe của Đường Vũ Khê, cái gọi là lý tưởng và mục tiêu không phải thứ quan trọng nhất.
Cho nên, Tùy Qua lại một lần cưỡi chiếc xe đạp, chở Đường Vũ Khê thảnh thơi đến trường.
Dựa theo chỉ thị của Đường Vũ Khê, Tùy Qua trực tiếp chở nàng đến bãi đậu xe lộ thiên.
Hôm nay, phía dưới tường hoa tựa hồ còn náo nhiệt hơn bình thường, dòng người kéo đến vô cùng hối hả.
Tùy Qua cưỡi chiếc xe đạp, rất nhanh đã nhích tới gần mảng tường hoa kia.
Đột nhiên, vẻ mặt Tùy Qua chợt lóe lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn quay đầu nói với Đường Vũ Khê:
- Hôm nay quá nhiều người đến, ngày mai tôi dẫn cô đến có được không?
Vừa nói, Tùy Qua đã thay đổi phương hướng.
- Không được!
Giọng nói Đường Vũ Khê trở nên có chút cố chấp :
- Tôi phát hiện cậu thật sự không biết nói láo. Mảng hoa tường vi kia, có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không....chẳng lẽ đã héo tàn?
- Đúng, héo tàn rồi! Ha ha, nhưng không có chuyện gì, tôi nghĩ nó sẽ lại nở hoa rất nhanh thôi.
Tùy Qua an ủi Đường Vũ Khê.
- Bất kể bọn chúng có phải héo tàn rồi hay không, tôi cũng phải đến xem.
Đường Vũ Khê nói.
- Tôi thấy. . . Hay là thôi đi.
Tùy Qua nói, không biết làm sao lừa gạt Đường Vũ Khê.
- Để tôi đi xem!
Đường Vũ Khê nghiêm mặt nói:
- Nếu không tôi sẽ tức giận!
Đường Vũ Khê lúc này có vẻ rất khả ái. Nhưng bây giờ không phải lúc thưởng thức, Tùy Qua thật sự có chút lo lắng, khi Đường Vũ Khê thấy mảng tường hoa kia, sẽ phản ứng như thế nào.
Bởi vì không lay chuyển được tính cố chấp của Đường Vũ Khê, Tùy Qua đành phải chở Đường Vũ Khê đến phía dưới mảng tường hoa.
Đường Vũ Khê xuống xe đạp, ánh mắt nhìn về phía tường hoa có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với nàng, một hồi lâu không nói câu nào.
- Không biết là tên súc sinh nào làm!
Bên cạnh, một nữ sinh Đông Đại tức giận mắng:
- Thật là cầm thú khốn kiếp! Hoa tường vi đẹp như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều nở hoa, quả thực chính là kỳ tích, tại sao lại có người ghê tởm như vậy, trực tiếp chặt đứt tất cả bọn chúng!
- Đúng vậy, không bằng cầm thú a!
Một nam sinh khác mắng:
- Ngay cả ta bình thường cũng không nỡ ngắt lấy một đóa hoa. Tên súc sinh này, nếu để cho ta bắt được..., chắc chắn sẽ róc xương lóc thịt hắn!
- Đáng hận!
- . . .
- Chúng ta đi thôi.
Tùy Qua nhẹ nhàng nói với Đường Vũ Khê :
- Cô yên tâm, tôi sẽ biến ra một tường hoa nữa cho cô thưởng thức, vẫn là hoa tường vi màu trắng, được không?
- Nhưng. . . Những đóa hoa tường vi kia đã chết, không phải sao?
Vẻ mặt Đường Vũ Khê buồn bã, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể thoáng một cái, té xỉu về phía sau.
Sự việc bất ngờ này khiến Tùy Qua rất hoảng hốt, vội vươn tay đỡ lấy Đường Vũ Khê, sau đó đưa chân khí cuồn cuộn không dứt vào trong cơ thể Đường Vũ Khê.
Hồi lâu, Đường Vũ Khê rốt cục cũng tỉnh dậy.
Lúc này Tùy Qua mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất ngờ, tiếng báo tin nhắn chợt vang lên.
Tùy Qua mở điện thoại ra xem, vừa đọc tin, nhất thời trong lòng giống như núi lửa phun trào.
Có một số người, xem ra thật sự chán sống!
- Ngươi khiến Hổ Gia không vui, cho nên Hổ Gia cũng không muốn cho ngươi vui vẻ.
Đây là tin nhắn của người xa lạ nào đó gửi cho Tùy Qua hôm qua. Khi đó, cũng chính là lúc Đường Vũ Khê té xỉu.
"Hổ Gia", Tùy Qua không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Lục Hổ.
Con người Lục Hổ, xem ra tuyệt đối là một kẻ có thù tất báo.
Chẳng qua, Lục Hổ đại khái không biết, Tùy Qua cũng là một người như vậy.