- Được! Chúng ta bồi thường!
Đột nhiên, Nam Cung Danh Vọng mở miệng nói!
Tùy Qua hơi thu liễm tinh thần lực, hòa hoãn không khí, sau đó bình thản nói:
- Vậy thì lưu lại đan dược đi.
Nam Cung Danh Vọng hừ lạnh một tiếng, sau đó khẽ rung ống tay áo về phía trước, lộ ra một vòng tay màu xanh biếc trên cổ tay, vòng tay này là một vòng tay không gian, mặc dù không xem là không gian pháp bảo rất tốt, nhưng hiện giờ cũng xem như vật khan hiếm, chẳng qua đeo trên tay một người đàn ông lại lộ ra vẻ có chút - nữ tính- , Nam Cung Danh Vọng hiển nhiên cũng biết điểm này, vì vậy bình thường đều giấu dưới ống tay áo.
Vòng tay không gian phát ra ánh sáng màu lục, Nam Cung Danh Vọng lấy từ bên trong ra một hồ lô đan dược, khóe miệng co quắp, giống như lòng đang rỉ máu, sau đó ném cho Tùy Qua.
Tùy Qua mở nút hồ lô, chỉ liếc nhìn, sau đó nói:
- Tỉ lệ đan dược mặc dù kém, nhưng số lượng đủ rồi. Các ngươi có thể đi.
Khóe miệng Nam Cung Danh Vọng lại khẽ nhăn một cái, cũng không nói gì nữa, xoay người cùng ba người khác ngự kiếm rời đi.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh bốn người biến mất trong đám mây mịt mờ.
Ngưu Duyên Tranh đã bội phục Tùy Qua sát đất, vui vẻ nói:
- Tùy tiên sinh thật là cao minh, lại trực tiếp hù dọa mấy tên này sợ hãi bỏ đi, hơn nữa còn để bọn họ cam tâm tình nguyện lấy đan dược ra bồi thường!
- Lần này có khách nhân ở đây, ngươi đừng nịnh nọt ta nữa.
Tùy Qua cười cười, nhìn Tiết Như Tư và Khâu Mẫn Chân:
- Cảm tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ thủ hạ của ta. Nếu không, chỉ sợ hôm nay ta chỉ có thể giết bốn người bọn họ cho hả giận rồi.
- Chúng ta chẳng qua chỉ cổ động mà thôi, vẫn là uy danh của Tùy tiên sinh chấn nhiếp bọn họ.
Tiết Như Tư quyến rũ cười một tiếng, mặc dù nàng không quen biết Tùy Qua, nhưng trong giọng nói vẫn có chút lấy lòng.
- Chút lòng thành mà thôi.
Tùy Qua giả bộ thâm sâu khó lường, sau đó nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Ngươi lấy được linh thảo gì từ hai vị tiên tử này, tại sao để người của Nam Cung gia thèm thuồng như vậy?
Ngưu Duyên Tranh liền vội vàng lấy ra một gốc linh thảo từ trong lòng ngực, đây là một cây sen rất nhỏ, lá sen và thân sen đều đen như mực, hơn nữa còn tự nhiên thả ra một luồng khí âm hàn.
Mặc dù còn chưa nở hoa, nhưng Tùy Qua nghiên cứu linh thảo rất kỹ lưỡng, thoáng cái đã nhận ra lai lịch của vật này, nhận gốc linh thảo từ trong tay Ngưu Duyên Tranh, vui mừng nói:
- Ngưu lão, xem ra ngươi đúng là phúc tướng của ta! Lần đầu ra tay, đã mang đến cho ta đồ tốt như vậy.
- Toàn dựa vào công lao của mấy vị tiên tử.
Ngưu Duyên Tranh khiêm tốn nói.
- Đúng vậy, mấy vị tiên tử cực khổ rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Chu Thông quả nhiên không nhìn lầm người.
Trên mặt Tiết Như Tư hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Tùy tiên sinh, ngài và Chu đạo hữu có quen biết?
- A, Chu Thông là một vị bằng hữu của ta.
Tùy Qua nói:
- Bằng hữu đáng tin cậy.
Tiết Như Tư càng ngày càng cảm giác Tùy Qua bí hiểm, nàng không ngờ ngay cả người như Chu Thông cũng là người của Tùy Qua. Cho nên, Tiết Như Tư tiếp tục nói:
- Tùy tiên sinh, người của Nam Cung gia cực kỳ ngạo mạn, lần này bọn họ chịu thua thiệt, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Đa tạ nhắc nhở.
Tùy Qua nói:
- Nhưng loại tiểu gia như Nam Cung thế gia, ta không coi vào đâu.
Mặc dù giọng nói rất cuồng vọng, nhưng trong lòng Tùy Qua cũng nhớ kỹ. Chỉ có điều, vì ra vẻ hình tượng hắn có núi dựa cực lớn, hắn phải điên cuồng. Nếu không, ngược lại sẽ khiến người khác hiểu lầm. Trên thực tế, lúc trước Tùy Qua đã hù dọa được đám người Nam Cung Danh Vọng, nếu thật sự phải khai chiến, Tùy Qua có thể giết chết một người trong số đó để lập uy, hơn nữa còn phải ra tay bất ngờ. Một lần giết chết bốn, căn bản không thể nào, mặc dù Hồng Mông thạch có thể thu đối thủ vào bên trong trấn áp, nhưng với cảnh giới tu vi hiện tại của Tùy Qua, nhiều lắm chỉ có thể hút vào một người, hơn nữa còn hao phí hơn phân nửa nguyên khí, như vậy sẽ có thời cơ cho ba người khác lợi dụng.
Không nắm chắc trăm phần trăm, Tùy Qua cảm thấy không cần thiết liều mạng.
- Nếu Tùy tiên sinh đã lấy được thứ mình muốn, vậy tỷ muội chúng tôi cũng xin cáo từ.
Tiết Như Tư cáo từ nói.
- Hai vị tiên tử dừng bước.
Tùy Qua đổ từ trong hồ lô ra hai mươi viên đan dược:
- Hai vị tiên tử, hai mươi viên đan dược này coi như hậu lễ vì đã giúp thuộc hạ của ta.
- Như vậy sao được?
Mặc dù trong miệng Tiết Như Tư từ chối, nhưng vẫn nhận lấy hai mươi viên đan dược của Tùy Qua, nghĩ thầm Tùy Qua quả nhiên là bằng hữu của Chu Thông, làm việc rất phong độ, hào sảng, thật sự cũng không uổng phí vừa rồi áp trận cho thủ hạ của hắn.
- Hai vị tiên tử, sau này còn gặp lại.
Sau khi đưa ra đan dược, Tùy Qua cùng Ngưu Duyên Tranh nhanh chóng ngự vật rời đi.
Ngưu Duyên Tranh ngự giản đi theo phía sau Tùy Qua, tựa hồ có chút áy náy nói:
- Tùy tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi ta nên cùng người của Nam Cung gia tử chiến một trận, tránh làm suy yếu tên tuổi của ngươi.
- Suy yếu tên tuổi của ta?
Tùy Qua buồn cười nói:
- Ta có danh tiếng gì chứ?
Ngưu Duyên Tranh hâm mộ nói:
- Tùy tiên sinh nói đùa rồi, danh tiếng của ngươi làm cho bốn người của Nam Cung gia cam nguyện cúi đầu bồi thường. Còn ta, lại bị bọn họ đuổi đến cùng, thật sự là mất mặt, làm suy yếu tên tuổi của ngươi. Thật ra, ta cũng không sợ liều mạng với bọn họ, nghĩ tới khi lão Ngưu ta còn chưa đột phá Tiên Thiên kỳ, chính là một kẻ tính tình nóng nảy, liều mạng số một. Chẳng qua, ta sợ làm hỏng gốc linh thảo trong ngực, ta biết Tùy tiên sinh vô cùng coi trọng linh thảo.
- Không sai, ta vô cùng coi trọng linh thảo.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Nhưng cho dù không có linh thảo, ta cũng không hi vọng ngươi đi liều mạng với người khác. Tu hành không dễ, tu hành đến Trúc Cơ kỳ lại càng không dễ dàng, ta nện xuống nhiều đan dược như vậy trên người các ngươi, cũng không phải để các ngươi đi chịu chết! Cho dù muốn chết, ban đầu ngươi cũng phải kéo một cái đệm lưng mới được. Đánh không lại thì bỏ chạy, lúc nào bảo vệ tánh mạng cũng là trọng yếu nhất. Ngươi nhìn xem, người của Nam Cung gia chính là hiểu được đạo lý này, cho nên khi bọn họ cảm giác không đối phó được ta, tình nguyện bồi thường đan dược.
Ngưu Duyên Tranh có chút không giải thích được, hắn vốn tưởng rằng Tùy Qua phải yêu cầu thuộc hạ nguyện ý liều mạng thần phục hắn mới đúng.
Tùy Qua tựa hồ cũng nhìn thấu ý nghĩ của Ngưu Duyên Tranh, tiếp tục nói:
- Không sai, ta hi vọng các ngươi hiếu trung với ta, nhưng không hi vọng các ngươi hiếu trung ngu xuẩn. Ngươi suy nghĩ xem, nếu các ngươi chết, pháp bảo đan thuốc trên người cũng thuộc về người khác, ta tìm ai nói lí lẽ đây? Còn chưa nói, cảnh giới và tu vi của các ngươi đều là ta dùng đan dược đập ra. Cho nên, nếu các ngươi muốn liều mạng, cũng phải liều có giá trị. Giá tiền của gốc linh thảo này vẫn chưa tới một ngàn viên Tinh Nguyên đan, nếu như ngươi chết, đan dược tổn thất của ta không chỉ có một ngàn viên đan dược, hiểu chưa?