- Ta đã sớm nói với ngươi, chúng ta khác nhau, vận khí của ta tốt, bối cảnh tốt, cho nên chuyện ngươi nỗ lực hơn trăm năm, có lẽ chỉ cần nửa năm ta có thể làm được. Cứ so sánh đơn giản đi, khi ngươi ở tuổi của ta, tu vi đã đạt tới Tiên Thiên chưa?
- Ài, khi ta ở tuổi ngươi, mới vừa bước vào Luyện Khí kỳ mà thôi.
Ngưu Duyên Tranh nói.
So sánh đơn giản này, khiến Ngưu Duyên Tranh lập tức ý thức được chênh lệch giữa hắn và Tùy Qua.
Buổi sáng, Tùy Qua liền tính toán rời khỏi Bạch Lưu Câu.
Nhìn vẻ mặt đưa đám của Ngưu Đại Bản, Tùy Qua rốt cục không đành lòng hành hạ hắn nữa, nói:
- Đại Bản ca, đợi lát nữa anh hãy đến nhà tôi một chuyến sao, mang số rượu thuốc dùng không hết đến trong thành bán đi, ngoài ra giữ một chút cho anh và Ngưu đại thúc uống đi. Vốn, số rượu này là của các người, kết quả lại bị chúng tôi uống sạch.
Ngưu Đại Bản nhất thời vui vẻ ra mặt, nói:
- Có gì đâu, dù sao đều là người một nhà cả.
Bên kia, Ngưu Tiểu Hoa nói lời từ biệt với cha mẹ và chị dâu.
Sau đó, Ngưu Đại Bản kéo xe lừa, đưa Tùy Qua đến thôn Dũng Tuyền.
Sau bữa cơm trưa, Tùy Qua kêu người liên hệ một chiếc xe tải nhỏ, sau đó để Ngưu Đại Bản mang số thuốc rượu chồng chất như núi này đến huyện thành xử lý.
Sau khi Ngưu Đại Bản rời đi, trong nhà Tùy Qua mới khôi phục lại vẻ thoải mái và sáng ngời thường ngày.
Trong hậu viện, Tùy Qua pha một bình trà xanh Vân Vụ Tiên, rót cho lão địa chủ, Ngưu Duyên Tranh và mình, mỗi người một chén.
Lão địa chủ uống trà, phơi nắng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trên trên chiếc ghế mây tre.
- Trà ngon!
Ngưu Duyên Tranh nhấp một ngụm, từ linh khí mang theo trong nước trà, cảm giác được loại trà này không hề tầm thường.
- Đương nhiên là trà ngon.
Tùy Qua nói:
- Cho dù là những vương tôn công tử hiện tại, cũng không được dùng loại trà ngon như vậy. Đây là quà tặng của một gia chủ thế gia tu hành. Lúc trước đã nói với ngươi rồi, người tu hành không nhất thiết phải khổ tu, đôi khi cũng có thể hưởng thụ một chút. Nếu người nào cũng giống như ngươi, tu hành tựa hồ chính là chịu khổ, vậy tu hành còn niềm vui thú gì nữa.
- Đó là vì ngươi có được rất dễ dàng.
Ngưu Duyên Tranh khẽ thở dài.
- Nói cho ta nghe, Tỏa Hồn cảnh giới của Tiên Thiên hậu kỳ là thế nào.
Tùy Qua đột nhiên hỏi Ngưu Duyên Tranh.
Ngưu Duyên Tranh biết đây là Tùy Qua đang muốn học hỏi kinh nghiệm của hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bởi vì cảnh giới Tỏa Hồn cũng không phải dễ dàng đạt tới, hơn nữa nếu Tùy Qua muốn biết Tỏa Hồn cảnh giới như thế nào, cho dù không biết được từ hắn, cũng có thể tìm hiểu từ người khác.
- Tỏa Hồn cảnh giới, thật ra chính là một loại cảnh giới về tinh thần.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Tiên Thiên kỳ, được người tu hành coi là cánh cửa của tu đạo, mà quá trình tu luyện Tiên Thiên kỳ, cũng là vì cảm ứng chân khí Tiên Thiên. Thai Tức, là cảnh giới lúc ban đầu, là lợi dụng đan điền thu nạp Tiên Thiên chân khí; Ích Cốc, là toàn thân cũng có thể thu nạp thiên địa linh khí, cảnh giới này, cao hơn Thai Tức vài bậc; còn cảnh giới Tỏa Hồn, có một chút không giống.
- Không giống chỗ nào?
- Bây giờ cảnh giới của ngươi đã đạt đến đỉnh cao Ích Cốc rồi, có thể cảm giác được, toàn thân cũng có thể thu nạp thiên địa linh khí. Nhưng, ngươi có lẽ không chú ý tới, còn có một nơi không cách nào thu nạp thiên địa linh khí.
Ngưu Duyên Tranh nói tới đây, ngừng một lát, nhìn về phía Tùy Qua, tựa hồ hắn hi vọng Tùy Qua tự tìm được đáp án.
- Nơi này sao?
Tùy Qua dùng tay chỉ lên đầu mình hỏi.
- Không sai, chính là chỗ đó.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Chỉ dựa vào thân thể thu nạp thiên địa linh khí là chưa đủ, cường giả chân chính, không chỉ có cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí, hơn nữa còn có thể khống chế thiên địa linh khí. Thiên địa linh khí vốn là vật vô hình, làm thế nào khống chế? Vậy cũng chỉ có thể dựa vào lực tinh thần của ngươi mà thôi. Bởi vì tinh thần là vật vô hình, nhưng lại có thể bị ngươi khống chế.
- Cho nên nói, cảnh giới Tỏa Hồn, chính là mở ra phương pháp lợi dụng tinh thần?
- Đại khái chính là như vậy.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Tỏa Hồn, muốn khóa “hồn” của đối thủ, đầu tiên bản thân “hồn” phải đầy đủ cường đại. Nếu lực tinh thần của mình không đủ lớn mạnh, dĩ nhiên không cách nào khóa được hơi thở của đối phương. Ngoài ra, sau khi đạt được cảnh giới Tỏa Hồn, cũng có năng lực thao túng thiên địa linh khí trong phạm vi đã định, bản lĩnh thu nạp và lợi dụng thiên địa linh khí cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.
- Vậy làm thế nào để đạt tới cảnh giới Tỏa Hồn?
Tùy Qua hỏi.
- Ma luyện!
Ngưu Duyên Tranh chỉ dùng hai chữ này trình bày cách đạt tới cảnh giới Tỏa Hồn với Tùy Qua.
Con đường tu hành, có rất nhiều cách có thể đạt tới mục tiêu. Tỷ như pháp quyết, tỷ như đan dược, tỷ như quán thâu công lực vân vân, nhưng, chỉ mới hiểu được tu hành vẫn không cách nào mưu lợi.
Giống như muốn bước vào Tiên Thiên kỳ, tất nhiên phải đi qua một phen tôi luyện sinh tử. Tùy Qua tu hành Thảo Mộc quan pháp, mặc dù cũng có ý mưu lợi, nhưng cũng ở bên bờ sinh tử mới lĩnh ngộ được phương pháp Tiên Thiên Thai Tức. Cảnh giới Tỏa Hồn, cũng cần ma luyện, nhưng không đơn thuần là ma luyện trên thân thể, mà quan trọng là ma luyện tinh thần.
Lực tinh thần càng mạnh, cảnh giới Tỏa Hồn lại càng sâu, lực công kích phát huy ra cũng càng mạnh.
Ngưu Duyên Tranh cũng bởi vì tu hành mà từng chịu vô số thống khổ và ngăn trở, thậm chí còn gặp rất nhiều hành hạ về tinh thần, vì vậy sau khi hắn tiến vào cảnh giới Tỏa Hồn, lực tinh thần cũng càng cường đại, hiển nhiên còn mạnh hơn Hàn Côn không ít.
Sau khi Tùy Qua lãnh giáo một số tâm đắc về cảnh giới Tỏa Hồn từ Ngưu Duyên Tranh, đang muốn tìm một nơi yên tĩnh thử xem, lại thấy Tiểu Hoa vội vàng chạy tới, nói với Tùy Qua:
- Ca. . . Đại Bản ca…..bị bắt rồi!
Thượng Đại Học tìm một chiếc xe tải nhỏ cho Tùy Qua, Tùy Qua mang theo Tiểu Hoa và Ngưu Duyên Tranh chạy tới huyện thành Hoàng Bình.
Huyện Hoàng Bình, vốn chỉ là một huyện thành nhỏ, chủ yếu làm nông nghiệp. Nhưng, dưới cơn lũ bất động sản khí thế hừng hực của cả Thần Châu, huyện Hoàng Bình cũng đã thay đổi diện mạo, trong mấy năm qua, từng tòa nhà cao ốc đột ngột mọc lên, mang lại bộ mặt mới cho huyện thành.
Mặc dù, rất nhiều tòa nhà đều bỏ không, không có một bóng người, nhưng thực sự làm giàu cho một nhóm người. Ít nhất, những quan viên của huyện Hoàng Bình, dựa vào thế tăng trưởng của bất động sản, đều kiếm được không ít tiền.
Lúc này Ngưu Đại Bản bị giam ở đồn công an Thành Tây huyện Hoàng Bình.
Đối mặt với hai hung thần ác sát cảnh sát thẩm vấn hắn, Ngưu Đại Bản quả thực khóc không ra nước mắt.
Vốn, Ngưu Đại Bản thật cao hứng kéo một xe thuốc lá và rượu, tính toán đem số thuốc lá và rượu này bán cho thương gia thu mua thuốc rượu trong thành.