- Nói như vậy, những tâm ma kia nhất định sẽ giải quyết đám ma nhân, sau đó mới có thể an tâm rời khỏi nơi này. Mà một khi song phương khai chiến, lưỡng bại câu thương, đối với chúng ta mà nói, chính là cơ hội.
- Nếu bọn chúng có thể lưỡng bại câu thương, đối với chúng ta mà nói, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng, chỉ sợ bọn chúng chưa chắc sẽ lưỡng bại câu thương, đối với người tu hành mà nói, không có bằng hữu và địch nhân vĩnh hằng, chỉ có vĩnh hằng lợi ích.
Tùy Qua thở dài nói:
- Ta lo lắng chính là, nếu như bọn họ đạt thành hiệp nghị nào đó, bỗng nhiên ngưng chiến, chỉ sợ….
- Nếu như bọn họ đạt thành hiệp nghị ngưng chiến, nhân tố gặp nguy hiểm trong Như Mộng Thủy cốc chính là chúng ta rồi.
Sắc mặt Lạc Phi Đan càng trở nên khó coi:
- Nếu như vậy, chúng ta sẽ là mục tiêu đầu tiên bọn họ liên thủ đối phó!
- Đúng vậy.
Tùy Qua thở dài nói:
- Cho nên chúng ta ở lại nơi này thời gian càng dài, chỉ sợ càng nguy hiểm. Đừng thấy hai loại ma vật hiện tại vẫn đang dò xét, nhưng khi bọn chúng ý thức được không thể dễ dàng giết chết đối thủ, chỉ sợ sẽ thử hợp tác, khi đó đúng như Lạc đạo hữu suy nghĩ, người xui xẻo nhất chính là chúng ta. Bởi vì trong ba bên, chúng ta chính là bên yếu nhất. Cho nên, ta muốn hỏi Lạc đạo hữu, các ngươi đã có biện pháp mở cửa vào, nhưng có biện pháp rời đi không?
- Trận pháp tiến vào Như Mộng Thủy cốc, chúng ta đã nghiên cứu rất lâu, mỗi lần có một canh giờ, lối vào trận pháp sẽ mở ra, vì vậy chỉ cần quen thuộc trận pháp, cho dù không có chìa khóa trận pháp, cũng có thể mở ra. Nếu lúc này muốn rời đi, đồng dạng cần phải chờ tới canh giờ đó mới được, hơn nữa còn cần có mười hai tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kỳ trở lên liên thủ mới có thể thông suốt, ngoài ra không thể bị ngoại giới quấy rầy, cho nên tình huống hiện tại, căn bản. . .
Nói tới đây, Lạc Phi Đan lại thở dài một tiếng.
Xuân Thân Mạnh nói tiếp:
- Tình huống hiện tại, chúng ta căn bản không cách nào rời đi. Ma vật khốn khiếp, vốn tưởng rằng lần này tiến vào Như Mộng Thủy cốc, có thể vớt rất nhiều chỗ tốt, ai ngờ chỗ tốt không mò được, lại giao nửa cái mạng ở lại đây. Đám ma vật chết tiệt này, không biết nổi cơn điên gì, thoáng cái lại xuất ra nhiều như vậy. Tùy tiên sinh, chúng ta không có cách nào, không biết ngươi có biện pháp gì không?
- Ta có thể có biện pháp gì?
Tùy Qua thở dài nói:
- Trừ phi, ta có thể thoáng cái tăng tu vi lên tới Hóa Thần kỳ, nhưng chuyện này có thể sao? Rất hiển nhiên là chuyện không thể. Vốn, ta tính toán sẽ đi cướp chìa khóa, nhưng bây giờ xem ra cơ hội thành công rất nhỏ. Hi vọng duy nhất, chính là để hai loại ma vật liều chết, như vậy chúng ta còn có đường sống.
- Chưa chắc….
Ngay vào lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến thanh âm của một người khác!
- Ai!
Lạc Phi Đan và Xuân Thân Mạnh theo bản năng hỏi một câu.
Còn ánh mắt Tùy Qua lại gắt gao nhìn lên “vòm trời” trên đỉnh đầu.
Tu vi tinh thần lực của Tùy Qua đã vượt xa Lạc Phi Đan và Xuân Thân Mạnh, cho nên đã nhận ra nơi phát ra thanh âm, chẳng qua điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, thanh âm kia phát ra từ phía trên vách tường bằng tinh thể, hoặc là nói thanh âm bên ngoài vách tường tinh thể.
Thanh âm này tới quá đột ngột, nhưng may là Tùy Qua không cảm giác được thanh âm này có địch ý.
Ở nơi tuyệt cảnh này, Tùy Qua đương nhiên hi vọng có thêm một người bạn, chứ không phải là địch nhân.
- Ngươi là ai?
Tùy Qua đi tới phía trước vách tường bằng tinh thể, trịnh trọng hỏi.
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Thanh âm kia tiếp tục vang lên, nhưng lại chỉ vang lên bên tai Tùy Qua.
Hiển nhiên, thanh âm kia tựa hồ khinh thường nói chuyện với Lạc Phi Đan và Xuân Thân Mạnh.
- Ta có chút ý nghĩ, nhưng không dám khẳng định.
Tùy Qua mơ hồ đoán được thân phận của thanh âm này.
- A?
Thanh âm kia có chút hăng hái nói:
- Ngươi không ngại nói chứ.
- Đầu tiên, ngươi nhất định không phải là ma nhân hoặc tâm ma, bởi vì ta không cảm thụ thấy địch ý của ngươi. Huống chi, nếu như ngươi là ma vật, chỉ sợ sớm đã hạ thủ với ta, không cần ở chỗ này nói thêm cái gì.
- Tiếp tục.
- Ngươi cố nhiên không có hảo cảm với ma vật, nhưng đối với tu sĩ nhân loại chúng ta cũng không phải rất thân cận.
Tùy Qua nói:
- Nếu như ngươi là tu sĩ loài người, dưới hoàn cảnh như vậy, cũng phải sinh ra khí thế cùng chung mối thù với những ma vật kia mới đúng, nhưng trong ngữ khí của ngươi không cảm giác được điểm này, nói rõ ngươi cũng không có tình cảm với loài người. Không phải là ma vật, cũng không có tình cảm với loài người, nhưng đối với tu sĩ nhân loại chúng ta cũng không có địch ý, ta có thể nghĩ đến phạm vi rất nhỏ. Quan trọng nhất là, ngươi lại ở trong vách tường bằng tinh thể này, như vậy thân phận của ngươi thật sự đã hiện a rồi.
- Rất tốt. Vậy ngươi nói ta là thân phận gì. Nếu như ngươi nói đúng, ta sẽ giúp các ngươi bình yên rời khỏi nơi này.
- Cho chúng ta bình yên rời khỏi nơi này, ngươi tin chắc có thể làm được?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Tin chắc. Mau nói đi!
- Ngươi là khí linh của Như Mộng Thủy cốc!
Câu nói của Tùy Qua giống như thạch phá thiên kinh.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm kia mới vang lên:
- Thật không ngờ, ngươi lại đoán được thân phận của ta.
- Vốn không dám khẳng định.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, cuối cùng ta hỏi ngược lại ngươi một vấn đề.
- Ngươi hỏi ta có có thể chắc chắn cho các ngươi bình yên rời đi.
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói:
- Duới tình huống như thế, không có chìa khóa trận pháp, lại có ma vật mạnh mẽ nhìn chằm chằm, ai còn có thể cho chúng ta bình yên rời đi? Trừ người kiến tạo ra nơi này, đại khái cũng chỉ có khí linh của Như Mộng Thủy cốc.
- Vì sao ngươi cảm thấy Như Mộng Thủy cốc là một pháp bảo?
Khí linh tò mò hỏi:
- Rất nhiều người ngu đi vào nơi này, đều cho rằng nơi này chỉ là một thế giới học lực, một không gian dị vực.
- Vốn ta cũng chỉ là một người ngu mà thôi. Nhưng, khi ta đến dưới đáy nước và bầu trời của Như Mộng Thủy cốc, liền cảm giác mặc dù thế giới này rất lớn, nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận, hơn nữa thế giới này cũng còn chưa hoàn mỹ, lộ ra vẻ có chút đơn điệu, không giống như thế giới tạo thành tự nhiên. Huống chi, ta đã từng thấy thế giới tương tự.
Tùy Qua giải thích nói, câu nói sau cùng, thật ra là mấu chốt nhất .
Tùy Qua có Hồng Mông thạch, từng thấy thế giới trong Hồng Mông thạch, hơn nữa còn đích thân kiến tạo thế giới trong Hồng Mông thạch. Vì vậy, thế giới trong Như Mộng Thủy cốc mặc dù như mộng như ảo, nhưng đối với Tùy Qua mà nói, vẫn có một cảm giác đã từng quen biết.
Ngoài ra, dùng tuyệt phẩm linh khí quán thông tới không gian dị vực, mở ra một thế giới mới, đối với tu sĩ viễn cổ mà nói, cũng không xem là việc gì khó, bởi vì tuyệt phẩm bảo khí vốn có không gian thế giới. Hơn nữa sau khi pháp bảo xuyên suốt đến dị vực, đối với người mở mà nói, có thể rất thuận tiện thu giữ thứ ngươi muốn lấy từ dị vực.