- Chúng ta đều biết thiên địa kiếp nạn không dễ thoát, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, kiếp nạn cũng không phải đến lần đầu tiên, mà lịch sử của Côn Luân đã lâu, không biết đã qua bao nhiêu năm truyền thừa, hơn nữa nhân tài xuất hiện lớp lớp, không khả năng bọn hắn chưa từng trải qua kiếp nạn đi? Hoặc là tiên nhân trong tông môn bọn hắn, có khả năng suy tính ra biện pháp độ kiếp?
Nghe xong một câu này, Tùy Qua đột nhiên cảm giác có chút lạnh cả người.
Lời này của Khổng Bạch Huyên không thể nghi ngờ đã rót một chậu nước lạnh vào đầu Tùy Qua.
Hắn cảm thấy mình đã đánh giá sai “trí tuệ” của Côn Luân tông.
Tri thức chính là lực lượng.
Một khi đã biết trước thiên cơ, phòng ngừa chu đáo, làm đủ chuẩn bị, xem như chiếm trước tiên cơ. Thử nghĩ Côn Luân có thể tuyển chọn chuẩn bị sẵn sàng, biết trước thời điểm kiếp nạn bùng nổ cùng địa điểm nơi nào, hoặc là dẫn dụ Thần Thảo tông vào cạm bẫy vị trí kiếp nạn bùng nổ, làm cho Thần Thảo tông biến thành vật hi sinh đầu tiên, chẳng phải có thể lợi dụng?
- Sư tỷ, đa tạ ngươi nhắc nhở.
Tùy Qua có loại cảm giác thanh tỉnh:
- Ta thiếu chút nữa đã quên Côn Luân cùng Thục Sơn nhãn hiệu lâu đời, khẳng định có lưu lại lời tiên đoán thiên cơ, nếu bọn hắn mượn dùng vật này tính kế chúng ta, thật sự khó thể phòng bị.
Cho nên tuy có câu nói “thiên cơ bất khả lậu”, cũng là vì nếu thiên cơ bị tiết lộ, sẽ ảnh hưởng hướng đi tương lai, nhưng không thể nghi ngờ, nếu nắm giữ “thiên cơ”, chẳng khác nào nắm giữ xu thế tương lai, có thể theo thế mà đi, cùng tranh đấu cũng có thể chiếm trước tiên cơ.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút, nhưng không cần lo lắng quá mức.
Khổng Bạch Huyên nói tiếp:
- Cho dù Côn Luân đã biết thiên cơ, nhưng chưa chắc có thể thao tác thiên cơ, không thể thao tác tương lai. Ta nói như vậy chính là muốn nhắc nhở ngươi đừng nên khinh địch. Thần Thảo tông trước mắt chỉ có ta và ngươi, tuy rằng hiện tại như mặt trời ban trưa, nhưng tư lịch quá mỏng, không thể đánh đồng cùng tông môn khác. Cho nên nhất là ngươi, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu ngươi xảy ra chuyện Thần Thảo tông sẽ không còn.
- Ân.
Tùy Qua gật đầu đáp.
Lời nói của Khổng Bạch Huyên làm Tùy Qua lâm vào trầm tư, khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ chưa từng có từ trước tới nay.
- Như thế nào, còn đang lo lắng?
Khổng Bạch Huyên có chút kinh ngạc nói:
- Thật không nghĩ tới chỉ một câu nói của ta đã làm cho ngươi có phản ứng lớn như vậy, thật không giống như trước kia đối mặt vấn đề gì ngươi luôn mười phần tin tưởng.
- Phải, đó là bởi vì ta biết mình đối mặt với đối thủ như thế nào.
Tùy Qua nói:
- Cùng người đấu còn có biện pháp, nhưng cùng tiên đấu, ai có thể đoán trước? Người tu hành phàm là có thể thành tiên, đều là hạng người thiên phú phi thường. Càng thêm mấu chốt chính là ta căn bản không biết mình đấu với ai.
- Nếu không biết thì tạm thời không cần tự tìm phiền não, đúng rồi…
Khổng Bạch Huyên đột nhiên nghĩ tới điều gì:
- Có lẽ Tiên Viên chân nhân có lưu lại thiên cơ gì cho ngươi thì sao?
Đầu óc Tùy Qua chợt lóe linh quang, nói:
- Đúng vậy, nếu Tiên Viên chân nhân có thể gặp được cảnh tượng ngươi muốn đoạt Hồng Mông Thạch, có lẽ cũng suy đoán được việc tương lai đâu. Nhưng thật sự sẽ có thiên cơ sao?
- Thử một lần đi.
Khổng Bạch Huyên nói:
- Hiện tại tâm thần ngươi có chút không yên, đối với người tu hành mà nói đây không phải chuyện tốt.
- Đa tạ sư tỷ.
Tùy Qua nói:
- Xem ra ta phải lập tức vào Hồng Mông Thạch xem sao.
Nếu Tiên Viên chân nhân thật sự lưu lại thiên cơ cho Tùy Qua, địa phương duy nhất chính là Hồng Mông Thạch.
Mà không gian trong Hồng Mông Thạch rộng lớn vô ngần, mặc dù hắn là chủ nhân Hồng Mông Thạch nhưng vẫn không thể xem xét toàn bộ huyền bí bên trong.
Nếu Tiên Viên chân nhân có thể lưu lại thiên cơ, vậy làm sao mà tìm được đây?
Bất kể như thế nào, tinh thần lực của Tùy Qua cũng đi vào không gian Hồng Mông Thạch, sau đó khuếch tán khắp bốn phía.
Nhưng với tu vi tinh thần lực hiện tại của Tùy Qua, vẫn không thể bao trùm không gian Hồng Mông Thạch, sau khi kéo dài tới cực hạn, chỉ đành phí công quay về, sau đó thở dài một tiếng.
- Lão đại, sao ngươi lại thở dài?
Tiểu Ngân Trùng rất nhanh xuất hiện.
Lúc này tiểu Ngân Trùng dùng hình thái của một con giun, bởi vì đây là một trong những phân thân của hắn.
Hiện giờ vì để cho Tùy Qua nắm chắc mười phần chống đỡ thiên địa đại kiếp nạn, tiểu Ngân Trùng dốc hết sức lực khai khẩn linh điền trong Hồng Mông Thạch không ngại vất vả, quả nhiên trải qua đả kích thất tình, tiểu Ngân Trùng rốt cục bắt đầu “thành thục”, bắt đầu biết ý thức trách nhiệm của nam nhân.
- Lão đại ngươi cũng có chuyện phiền lòng thôi.
Tùy Qua thở dài một tiếng:
- Ngươi có biết cái gì là thiên cơ không?
- Biết ah, chính là người trong tiên đạo lấy Phục Hy Bát Quái, Hà Đồ Lạc Thư suy tính ra chuyện đại sự có thể phát sinh trong tương lai. Nhưng ta không có hứng thú với những thứ này, ngươi nói với ta cũng vô dụng, ta không giúp được ngươi.
- Ai bảo ngươi giúp ta. Đúng rồi, nghe ngữ khí của ngươi hình như hoang thú cùng Yêu tộc không thích suy tính thiên cơ?
- Đó là đương nhiên.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Thôi diễn thiên cơ, phí công lo lắng, nghe nói người trong tiên đạo suy tính thiên cơ đến mức hộc máu mà chết, đi đời nhà ma. Bởi vì tương lai có vô số biến hóa, muốn biết rõ những chuyện này thật sự quá khó khăn, nếu tu vi không đủ, hoặc là bản lĩnh thôi diễn không đủ, hay bị người quấy rầy, rất có thể thất thủ tâm thần, tẩu hỏa nhập ma.
- Ngô…nói như vậy linh thú hay Yêu tộc đều sẽ không tin tưởng thiên cơ.
- Không phải không tin, mà là mặc kệ.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Bởi vì linh thú, hoang thú tôn trọng chính là lực lượng, lực lượng vô thượng, chúng ta tin tưởng lực lượng chính là hết thảy, thay vì lãng phí thời gian suy diễn tương lai, chẳng thà thông qua tu hành cùng chém giết gia tăng thực lực.
- Ân, làm như thế thích hợp tính cách của Yêu tộc.
Tùy Qua nói:
- Lời của ngươi không phải không có lý, thiên cơ cũng có biến số, chỉ có lực lượng bản thân mới là vĩnh hằng, có thể hoàn toàn tin cậy.
- Lão đại, ngươi nghĩ như vậy là được rồi, cho nên hoàn toàn không cần để ý tới thiên cơ.
Tiểu Ngân Trùng khuyên giải Tùy Qua.
- Có lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều.
Tùy Qua nói xong, tính toán buông tha việc tìm kiếm “thiên cơ” mà Tiên Viên chân nhân lưu lại.
- Nhưng mà lão đại, trong khoảng thời gian này ta một mực chuyện khai hoang trong Hồng Mông Thạch, thật sự gặp phải một món đồ kỳ quái…
- Đồ vật gì kỳ quái?
Tùy Qua nhịn không được ngắt lời hắn, bởi vì mơ hồ cảm thấy có vấn đề.
- Một khối mộ bia.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Ta cảm giác đó là một khối mộ bia.
- Mộ bia?
Tùy Qua buồn bực:
- Ngươi tin tưởng là vậy? Chỉ là một khối mộ bia?
- Hẳn là mộ bia.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Ra vẻ giống như là mộ bia. Nhưng bên trên không viết chữ.
- Đưa cho ta xem thử nhanh lên.
Tùy Qua hối thúc.