Tùy Qua nói:
- Tâm ma biến hóa có nhược điểm gì không?
Kinh Nguyên Phượng nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu:
- Tới cấp bậc nào mới biết được cảnh giới đó. Đối với tâm ma đã thành hình, ta vẫn là tồn tại cấp thấp. Nhưng nếu chủ nhân có điều sai khiến, ta nhất định muôn lần chết không chối từ!
- Yên tâm, nếu cần dùng ngươi ta sẽ gọi ngươi.
Tinh thần lực quay về thân thể Tùy Qua, lúc này nhóm người Lạc Phi Đan cũng đã lần lượt tiến vào.
Lúc này Lạc Phi Đan đem một khối ngọc giản ném cho Tùy Qua:
- Đây là bản đồ Như Mộng Thủy Cốc, nhưng khối trung ương ở trong tay Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng. Bản đồ này Tùy đạo hữu có thể xem, nhưng không thể tiếp tục chuyển nhượng cho người khác. Nếu không sẽ trở thành kẻ địch của bốn gia tộc chúng ta, hi vọng Tùy đạo hữu có thể lý giải.
Ngữ khí của Lạc Phi Đan xem như khách khí, nếu Tùy Qua không xem bản đồ, đích xác làm việc không thuận tiện.
Cầm ngọc giản, dùng thần niệm đảo qua, Tùy Qua lập tức cảm ứng được bản đồ ghi chép bên trong.
- Chư vị nhớ kỹ, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng, bởi vậy bất luận là ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không chính là kẻ địch của ta!
Lạc Phi Đan nói lời này, ánh mắt nhìn qua Tùy Qua:
- Tùy đạo hữu còn có lời gì muốn nói?
- Ta nghe nói trong Như Mộng Thủy Cốc có rất nhiều tâm ma?
Tùy Qua hỏi:
- Nếu liệp sát tâm ma chưa tính là tranh đoạt ưu đãi với chư vị đi?
- Không tính.
Lạc Phi Đan thản nhiên nói:
- Nếu Tùy đạo hữu thích liệp sát tâm ma, tùy ý ngươi. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bên dưới mặt nước ma đầu không ít, đừng để ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
- Đa tạ Lạc đạo hữu quan tâm.
Tùy Qua đáp:
- Không biết Lạc đạo hữu dự tính làm sao tìm ra hai người kia đây? Tuy rằng ta lần đầu tiên tới nơi này, nhưng cảm giác nơi này thật lớn, dùng thần niệm cũng không thể bao quát toàn bộ đi?
- Vừa rồi Tùy đạo hữu đã xem qua bản đồ, nói vậy đã rõ ràng trong Như Mộng Thủy Cốc có năm đảo, chúng ta đã dấu hiệu đông tây nam bắc, chỉ riêng bản đồ trung tâm còn thiếu. Hai người kia hiển nhiên là ẩn thân bên trong một đảo trong đó.
Lạc Phi Đan phân tích:
- Hai người kia rất có khả năng ẩn thân ở đảo trung tâm.
- Chẳng lẽ trước kia các ngươi chưa từng phục chế qua bản đồ đảo trung tâm?
Tùy Qua tò mò hỏi.
- Trước kia bản đồ của năm đại thế gia đều không cho phép phục chế, khi trận pháp mở ra mới hợp thành một khối, sau đó cùng nhau đi vào nơi này lấy đồ vật.
Tây Môn Huyền Tỗn giải thích:
- Hai người kia chỉ có bản đồ đảo trung tâm, bọn hắn hẳn sẽ đến nơi đó. Hơn nữa địa hình nơi đó phức tạp nhất, bọn hắn có bản đồ có thể chiếm ưu thế rất lớn.
- Là ta nhiều lời.
Tùy Qua nhàn nhạt cười:
- Như vậy mời Lạc đạo hữu dẫn đường đi.
Tuy ngoài miệng nói mình nhiều lời, nhưng trong lòng Tùy Qua không nghĩ như vậy, tuy rằng trước mắt nhìn hắn không có xung đột ích lợi với bốn đại thế gia, đối phương cũng không cần mạo hiểm xử lý hắn, nhưng nên có lòng phòng bị người, nhất là bên trong này hắn chỉ có một mình, đương nhiên cần tận lực tìm hiểu càng nhiều tin tức.
Đối với vẻ lo lắng của hắn, đoàn người ngược lại thả lỏng, đi theo phía sau Lạc Phi Đan thẳng tới đảo trung tâm. Dù sao không phải lần đầu tiên họ tới nơi này, hơn nữa lần này lại có mười hai nguyên anh kỳ, kể cả Tùy Qua là mười ba, trận thế không nhỏ, dù gặp phải nguy hiểm tựa hồ vẫn có thể thoải mái xử lý.
Bên trong cốc chỉ có nước, bốn phía toàn là nước.
Vô luận là bên trên hay ở dưới, sâu không lường được, dùng thần niệm căn bản không thể xem thấu. Đại khái đây gọi là dị vực không gian, đích thật hoàn toàn khác với thế giới mà Tùy Qua quen thuộc.
Rốt cục ở trước mắt xuất hiện một hòn đảo lớn, phạm vi chừng vạn mẫu, địa hình thật phức tạp, thật nhiều ngọn núi, kéo dài tận trời, trên đảo có không ít cỏ cây, nhưng ngay cả Tùy Qua cũng không nhận ra.
Hòn đảo như vậy lẽ ra phải có sinh cơ dạt dào, nhưng lại lặng ngắt như tờ, không nhìn thấy vật còn sống, vì không có bản đồ nên đoàn người không dám tùy tiện đi loạn, mỗi người đều dùng thần niệm tra xét động tĩnh bốn phía, vừa thương nghị nên tiến vào ở nơi nào.
Đúng ngay lúc này một đạo xích quang từ trong ngọn núi bay ra với tốc độ cực nhanh.
Nguyên anh độn thuật!
Thậm chí có người dùng nguyên anh bỏ chạy!
Tốc độ nguyên anh độn thuật cực nhanh, hơn nữa không ai nghĩ tới tình huống như vậy nên không kịp phản ứng, đúng lúc này mọi người nhìn thấy một đầu đại điêu dùng tốc độ như tia chớp đến gần nguyên anh, ngay sau đó trong mắt đại điêu bắn ra hai đạo điện quang, hình thành thiên lôi lao tù đem nguyên anh bao vây bên trong.
Mọi người còn đang kinh ngạc, đại điêu khôi phục thành bộ dáng của Tùy Qua, xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Mà trong tay Tùy Qua cầm thiên lôi tù lao giam giữ một nguyên anh đang kinh hoàng thất thố, không ngờ chính là Nam Cung Hoàng! Lúc này Nam Cung Hoàng cũng nhận ra Tùy Qua, nhưng hắn không cầu xin tha thứ, cũng không nổi trận lôi đình, mà vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm:
- Là ngươi…thật sự là báo ứng! Nhưng ngươi đã đến nơi này…vậy đừng hòng rời đi! Hắc hắc…đừng hòng rời đi!
- Đừng hòng rời đi chính là ngươi!
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, đem nguyên anh Nam Cung Hoàng thu vào trong Hồng Mông Thạch.
Theo sau, ánh mắt hắn nhìn qua Xuân Thân Mạnh, thản nhiên nói:
- Xuân Thân đạo hữu, hai ngàn vạn Tinh Nguyên Đan, không biết khi nào đưa cho ta?
- Cái gì hai ngàn vạn…ngươi!
Sắc mặt Xuân Thân Mạnh xám như tro tàn, khó xem như vừa nuốt một con chuột chết:
- Đây không tính…Nam Cung Hoàng bị người khác giết chết, căn bản không phải ngươi! Ngươi chỉ may mắn nhặt được nguyên anh của hắn mà thôi! Đánh cuộc này căn bản không thể tính!
- A?
Tùy Qua hỏi:
- Nói như vậy ngươi muốn đổi ý sao?
- Không phải đổi ý, chuyện này vốn thật cổ quái!
Xuân Thân Mạnh biện giải:
- Thân thể của Nam Cung Hoàng không phải ngươi đánh vỡ, mặt khác khi nguyên anh hắn bỏ chạy còn không mang theo bổn mạng pháp bảo, mới có thể bị người bắt lấy…
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi hiện tại nguyên anh Nam Cung Hoàng có phải đang ở trong tay ta?
Tùy Qua nhìn thẳng Xuân Thân Mạnh:
- Vốn ngươi cũng có cơ hội bắt lấy nguyên anh Nam Cung Hoàng, thua sẽ là ta. Đáng tiếc chính là ngươi bỏ lỡ cơ hội này, hoặc là nói ngươi không bổn sự đó, nguyện đổ chịu thua, nhiều nhân vật có uy tín danh dự làm chứng, ngươi đừng nghĩ quỵt nợ.
- Việc này…căn bản không thể tính! Ngươi chỉ gặp vận khí tốt mà thôi!
Xuân Thân Mạnh vẫn cố chấp nói.
- Tùy đạo hữu, chuyện tiền đặt cược có thể tạm hoãn hay không?
Lạc Phi Đan mở miệng:
- Tùy đạo hữu cũng cảm thấy sự tình kỳ quặc đi? Nam Cung Hoàng bị người đánh vỡ thân thể, chỉ lưu nguyên anh, mất cả hộ thân pháp bảo, đây có phải…thật quỷ dị? Trên đảo vốn chỉ có hắn cùng Nam Cung Thái Nhất mà thôi. Mà Nam Cung Thái Nhất sao lại có thể giết chết Nam Cung Hoàng?