Nhìn thấy Tùy Qua không nói chuyện, Hứa Hành Sơn không nhịn được hỏi thăm.
- A, không có vấn đề gì lớn.
Tùy Qua phục hồi lại tinh thần, nói:
- Bộ dáng của gốc hoa này không tệ, nhưng đặc tính rất kỳ quái, bình thường lẽ ra chỉ mọc một đóa hoa, nhưng gốc cây này lại mọc hơn mười hoặc thậm chí càng nhiều hơn, sau khi toàn bộ nụ hoa đều sinh trưởng, như vậy mới có thể lần lượt nở hoa.
- Thì ra là thế.
Hứa Hành Sơn nói:
- Nhưng nếu mọc ra tới mười mấy đóa hoa, cành hoa chịu nổi sao?
- Hứa lão yên tâm đi, cành hoa rất tráng kiện, còn tiếp tục mọc cao, ít nhất phải cao tới ba bốn thước…
Tùy Qua kiên nhẫn giải thích, sau đó hỏi thăm còn mầm móng, tỏ vẻ muốn cầm vài hạt đi nghiên cứu một chút.
Với yêu cầu của hắn, Hứa Hành Sơn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vui vẻ đưa cho hắn vài hạt mầm móng.
Sau đó Tùy Qua rời khỏi biệt thự của Hứa Hành Sơn, Đường Vũ Khê cũng đi theo hắn.
Sau khi ra ngoài, Tùy Qua lập tức dùng hồng mông tử khí cuốn lấy Đường Vũ Khê biến mất trong bầu trời đêm.
Dùng thân pháp cực nhanh phi hành một lát, Tùy Qua mới thả Đường Vũ Khê ra khỏi Hồng Mông Thạch, lôi kéo nàng chậm rãi phi hành trên bầu trời.
- Tùy Qua, chuyện gì vậy, có phải gặp phiền toái hay không?
Đường Vũ Khê lo lắng hỏi.
- Phải.
Đối với nàng, Tùy Qua cũng không giấu diếm:
- Gặp phải một người phiền phức trong tu hành giới.
- Có phải rất nguy hiểm hay không?
Đường Vũ Khê thân thiết hỏi.
Tùy Qua lắc đầu:
- Anh vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng chỉ lo lắng liên lụy tới mọi người. Cho nên hôm nay anh vốn không có ý định quay về Đông Giang.
- Anh đó, nếu anh chịu nói đang gặp nguy hiểm, em sẽ không để anh trở lại!
Đường Vũ Khê oán trách hắn mạo hiểm như thế.
- Không sao, anh đã tính toán, không quá nguy hiểm.
Tùy Qua nói:
- Huống hồ anh thật nhớ em.
Lần này Tùy Qua quay về Đông Giang, đích thật đã có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hắn dùng Chúng Sinh Quả lừa gạt cơ sở ngầm của phường hội cùng Nam Cung thế gia. Đồng thời mượn dùng lực lượng của Long Đằng, giám sát động tĩnh của cơ sở ngầm, chính vì như thế hắn mới dám quay về chúc thọ cho Hứa Hành Sơn.
- Tóm lại sau này anh nhất định phải cẩn thận!
Đường Vũ Khê nhắc nhở.
- Được, anh biết.
Tùy Qua gật đầu:
- Mặt khác, em cũng không cần quá lo lắng, chút phiền toái này sẽ rất nhanh giải quyết.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Vũ Khê dựa sát vào hắn:
- Em thật sự không muốn anh dính vào chuyện trong tu hành giới, thật sự quá nguy hiểm.
- Anh biết, em đã nói qua nhiều lần.
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Kỳ thật anh cũng không muốn giao tiếp với người của tu hành giới. Nhưng nhiều khi đều do phiền toái chủ động tìm tận cửa. Huống chi anh làm như vậy cũng xem như chia sẻ bớt áp lực cho Long Đằng, hiện tại chẳng những thế cục quốc tế không ổn định, mà cục diện giữa tu hành giới cùng thế tục giới cũng không chút ổn định. Cái gọi là thái bình thịnh thế chỉ sợ sắp kết thúc. Cho nên anh phải phòng ngừa chu đáo, phải chuẩn bị sẵn sàng trước một bước. Nếu không đến lúc đó xảy ra đại loạn, chỉ dựa vào lực lượng Long Đằng chưa chắc giải quyết được vấn đề.
- Nghe anh nói như vậy hình như em có vẻ thật ích kỷ?
Đường Vũ Khê có chút làm nũng nói.
- Phụ nữ ít nhiều sẽ có tính cách này. Nhưng loại ích kỷ như vậy đại biểu em thật sự quan tâm anh.
Tùy Qua hôn môi nàng, thật lâu mới buông ra:
- Yên tâm đi, anh không sao, chỉ là chút phiền toái nhỏ mà thôi, rất nhanh có thể giải quyết.
- Phiền toái nhỏ?
Đường Vũ Khê tựa hồ cũng không tin lời nói của Tùy Qua, nếu thật sự là phiền toái nhỏ, hắn cũng không cần biểu hiện cẩn thận như thế.
- Đích thật là phiền toái nhỏ, anh chỉ vì không muốn liên lụy tới mọi người đó thôi.
Tùy Qua chỉ nói lời thật lòng, nếu không phải lo lắng người thân, cho dù Nam Cung Thái Nhất tự mình ra tay, dù hắn không địch lại cũng có cơ hội chạy trốn.
- Sớm biết như vậy khuya nay em không gọi anh trở về.
Đường Vũ Khê có chút tự trách nói.
- Như vậy sao được.
Tùy Qua cười cười:
- Mẹ vợ tương lai đã đến, anh không về gặp mà được sao?
- Chán ghét!
Đường Vũ Khê lườm hắn, sau đó nói:
- Được rồi, anh đưa em về Đông Giang thì nhanh chóng rời khỏi đi, đợi khi nào không còn nguy hiểm thì hãy về. Chuyện kinh doanh anh không cần lo lắng.
- Được, tạm thời chỉ có thể như thế.
Tùy Qua gật đầu:
- Nhưng chúng ta đã có một thời gian không “thân cận”, có phải em thật muốn cùng anh ngắm sao…
- Hứ! Thật sự là mồm chó không nhả ra ngà voi!
Đường Vũ Khê mắng một tiếng:
- Nhanh chóng đưa em trở về, sau đó rời khỏi đi, những chuyện khác tương lai còn dài.
- Đúng vậy, thật sự là “tương lai còn dài” đâu.
Tùy Qua cười nói.
- Anh thật là…nói chuyện gì vào miệng anh đều có ý nghĩa khác!
Đường Vũ Khê đỏ mặt hừ một tiếng.
Tùy Qua cũng biết không phải thời gian âu yếm, liền đưa nàng quay về Đông Giang, sau đó lập tức rời đi.
Lúc này hắn nhận được điện thoại của Tang Thiên, ngữ khí tràn đầy quan tâm:
- Tùy lão đệ, nghe nói tình cảnh của cậu mấy ngày nay không chút lạc quan đâu, hay là đi tới chỗ lão ca tránh gió?
- Tang lão đại, yên tâm đi, chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.
Tùy Qua không muốn gia tăng gánh nặng cho Long Đằng.
Nam Cung Thái Nhất lợi hại như thế, dù Tang Thiên cũng chưa chắc gánh vác được.
Huống chi nếu để Tang Thiên nhúng tay vào, quan hệ giữa Long Đằng cùng tu hành giới sẽ càng thêm khẩn trương.
- Nếu Tùy lão đệ đã có định liệu trước, tôi cũng sẽ không nói nhiều.
Tang Thiên nói:
- Nhưng nếu quả thật cần giúp đỡ, đừng quên người của Long Đằng là bạn của cậu!
- Yên tâm, tôi sẽ không khách khí với huynh đệ của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua bắt đầu suy nghĩ chuyện cần làm kế tiếp.
Địa phương trong tu hành giới Tùy Qua cũng không biết nhiều, hắn cũng không quen thuộc cuộc sống nơi đây, cho nên rất nhiều địa phương đối với hắn mà nói không an toàn, nhưng hiện tại hắn cần một nơi cư trú an tĩnh tu hành đột phá.
Nghĩ nghĩ, Tùy Qua lại nhớ tới một nơi: Xà Ưng cốc!
Nơi đây là nơi ân oán, bởi vì hắn đã giết Xích Âm Cơ cùng Ưng Trường Không, còn giết chết “tiên nhị đại” Đào Trân Nhi, vì vậy lão tử của nàng là Đào La Thiên chạy tới tìm hắn trả thù, nhưng sớm hay muộn gì cũng biến thành tai họa ngầm, bởi vậy Tùy Qua quyết định quay về Xà Ưng cốc, nếu Đào La Thiên còn chưa thoát khốn, Tùy Qua dứt khoát giết cả hắn giải quyết hậu hoạn.
Khi Tùy Qua đi tới lối vào Xà Ưng cốc, phát hiện trận pháp chưa bị phá hủy, xem ra Đào La Thiên còn chưa thoát khốn. Tùy Qua cũng không có ý định khôi phục trận pháp, hắn gọi Trúc Vấn Quân đi ra, hỏi:
- Vấn Quân, trận pháp đi vào nơi này đã bị hủy, có thể xây dựng một trận pháp lâm thời, chỉ cần chúng ta có thể đi vào là được hay không?
- Việc này đương nhiên có thể.