Tùy Qua nói:
- May mắn nàng còn ở đây. Nếu không mà nói chuyện này thật đúng là nói không rõ ràng.
Trầm Quân Lăng cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn nhìn mấy người Giang Đào:
- Anh không sợ làm họ sợ hãi?
- Đã bị dọa qua một lần.
Tùy Qua đáp:
- Tiếp theo sẽ không còn sợ như thế.
- Vậy đi vào phòng trong đi.
Trầm Quân Lăng nói.
Đi vào trong phòng, Tùy Qua tắt đèn.
Nhất thời ngoại trừ Trầm Quân Lăng, nhịp tim của mọi người đập nhanh hơn, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
- Thả lỏng một chút, lần này chỉ có một hồn phách của Cát Thanh Mai, sẽ không dọa người như khi nãy.
Tùy Qua nói.
Trước đó trạng huống xuất hiện dưới lầu thực nghiệm đúng là ngoài ý muốn, Tùy Qua cũng không nghĩ tới chỗ kia lại có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ Tùy Qua liền biết nguyên nhân bên trong. Trước kia hiệu khu Phát Phong là một khu ngục giam cải tạo lao động, mà trước khi thi công thành ngục giam, nơi này chính là nghĩa trang. Mà nghĩa trang, còn là nơi loạn táng, âm sát khí tụ tập, quỷ hồn tồn tại thời gian dài, bởi vậy sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ. Hơn nữa cô hồn dã quỷ nơi khác vì tránh né bị hồn phi phách tán, có chút quỷ hồn sẽ hướng nơi âm sát tụ tập, để có cơ hội lưu lại càng lâu hơn. Nhưng năm đó trong một ít người thi công ngục giam nơi này tất nhiên có nhân sĩ trác tuyệt, ở một ít phương vị bày ra “thôn trấn”, dùng trấn áp cô hồn dã quỷ, dần dần khiến oán khí của họ biến mất, khiến quỷ hồn không thể gây ảnh hưởng đến người thường.
Trước đó khi Tùy Qua đi tới bên ngoài quán cà phê, đã thu nhận hồn phách Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.
Hồn phách Cát Thanh Mai xuất hiện bên ngoài quán cà phê cũng không phải có ác ý, nàng chỉ muốn tìm kiếm người thân duy nhất của mình – em gái Cát Hiểu Mẫn. Dù sao quỷ hồn mới sinh ra cũng chưa có năng lực gì, thật suy yếu, thật sợ hãi, loại thời gian như vậy quỷ hồn sẽ khát vọng đứng bên người thân nhân, một là lưu luyến, hai là chân khí của người thân khiến họ cảm thấy được an toàn.
Tùy Qua phóng thích quỷ hồn Cát Thanh Mai ra khỏi Hồng Mông Thạch, sau đó dùng Động Minh Thảo chiếu tới.
Ba người Giang Đào theo bản năng nhắm mắt lại.
Tuy Cát Hiểu Mẫn khẩn trương, nhưng vẫn mở to mắt, sau đó nàng nhìn thấy bên trong ánh sáng của Động Minh Thảo xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhận ra được đây là bộ dạng của chị mình, không nhịn được kêu lên:
- Chị…là chị sao?
Lúc này ba người Giang Đào mới mở mắt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hồn phách của Cát Thanh Mai, tựa hồ không thể tin được chuyện đã xảy ra.
- Hiểu Mẫn…em nhìn thấy chị sao?
Thanh âm Cát Thanh Mai có chút kích động.
- Phải, chị, thật là chị sao?
Cát Hiểu Mẫn khóc nói:
- Làm sao chị lại làm chuyện điên rồ như vậy chứ…em làm sao giải thích với cha mẹ đây?
- Chị…đều là chị không tốt, nhất thời hồ đồ làm chuyện điên rồ, hiện tại chị cũng rất hối hận.
Cát Thanh Mai sâu kín thở dài.
- Chị, chị nói cho em biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Cát Hiểu Mẫn nói:
- Chị là bị người hại chết, đúng không? Ai đẩy chị đi xuống?
Cát Thanh Mai lắc đầu nói:
- Không, không ai đẩy chị, chị là tự sát, thật xin lỗi em.
- Chị…chị rất choáng váng…vậy tại sao chị cởi quần áo?
Cát Hiểu Mẫn hỏi.
Cát Thanh Mai thở dài một tiếng, mới đem sự tình nói thẳng ra: nguyên lai cha mẹ của hai chị em đều là công nhân bị giảm biên chế, vì cung cấp cho hai chị em lên đại học, nhà đã nghèo tới mức chỉ còn lại bốn bức tường. Thật vất vả đợi khi Cát Thanh Mai tốt nghiệp đại học, thành tích cũng thật ưu tú, nhưng khi nàng bắt đầu tìm công tác, nhất thời phát hiện thành tích học tập ưu tú cũng không nhất định tìm được công việc tốt. Tình trạng như thế làm Cát Thanh Mai thật căm tức, nhớ tới lúc ăn tết người tới nhà đòi nợ, cha mẹ phải năn nỉ van xin, Cát Thanh Mai cảm thấy vô cùng khó sống, sau đó trong một lần vô tình, nàng đem tâm sự nói ra với lão sư Lâm Mạt Duy, theo sau vị giảng dạy kia đã ám chỉ nàng, có thể giúp nàng tranh thủ ở lại trường cùng danh ngạch nghiên cứu sinh, theo sau ánh mắt vị giảng dạy Lâm Mạt Duy đã rơi lên bộ ngực trắng tinh của Cát Thanh Mai.
Đáng tiếc chính là sau đó Cát Thanh Mai không đợi được thư thông tri của trường, mà lại nhận được tờ kiểm tra kết quả đã mang thai. Sau khi lừa gạt Cát Thanh Mai phá thai, nàng đến ký túc xá của Lâm Mạt Duy tìm hắn, phát hiện hắn đang ở trên giường với một nữ sinh khác, hơn nữa cũng hướng nữ sinh kia hứa hẹn ưu đãi như nàng ngày trước…Sau đó chính là khắc khẩu, lại là sản sinh xúc động tự sát của Cát Thanh Mai. Về phần vì sao nàng khỏa thân, nguyên nhân chỉ vì nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ sậm, bởi vì hi vọng sau khi mình chết có thể biến thành lệ quỷ, như vậy có thể đi tìm Lâm Mạt Duy. Ai biết khi nàng nhảy lầu, áo ngủ lại dính trên đinh sắt cạnh mái nhà, vì vậy khi nàng rơi xuống áo ngủ bị vướng lại.
Sự tình rất đau xót, nhưng chuyện xưa lại thật cẩu huyết.
Lời hứa vụng về, nữ sinh khờ đại, hai điều kiện kết hợp chung một chỗ đã hình thành nguyên nhân bi kịch.
Cho nên tuy bi kịch của Cát Thanh Mai thật đáng đồng tình, nhưng cũng do chính bản thân của nàng gây ra.
- Chị…chị thật khờ…
Cát Hiểu Mẫn khóc rống:
- Cho dù là bị người lừa, chị cũng không cần…như vậy ah.
- Thật xin lỗi, Hiểu Mẫn. Chị cũng thật xin lỗi cha mẹ.
Cát Thanh Mai nói:
- Kỳ thật hiện tại chị cũng rất hối hận, không biết vì sao lúc ấy lại ngu xuẩn, lại có ý nghĩ như vậy…Hơn nữa sau khi chị thành quỷ hồn, mới phát hiện mình rất yếu, muốn đi tìm tên súc sinh kia báo thù cũng không được, hơn nữa chị nhìn thấy tên súc sinh kia lại đem một quỷ hồn cắn nuốt…làm chị sợ tới mức không dám tới gần hắn.
- Hắn ăn quỷ hồn?
Một câu này làm Tùy Qua thật kinh ngạc:
- Ăn như thế nào?
- Tôi nhìn thấy hắn há mồm khẽ hấp, đã hút một quỷ hồn vào miệng, lúc đó quỷ hồn kia còn giãy dụa một trận…thật đáng sợ.
Cát Thanh Mai nói, mặc dù thành quỷ hồn nhưng nàng vẫn có cảm giác sợ hãi.
- Ngô…thật là lạ, xem ra vị Lâm giảng dạy kia thật sự là không đơn giản đâu.
Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:
- Sự tình đã rõ ràng, có lẽ cô đã bị tên kia mê hoặc, có lẽ cô tự mình lựa chọn chấm dứt nhân sinh, nhưng sự tình đã xảy ra như thế, bây giờ lựa chọn tốt nhất đối với cô chính là nên đến địa phương thuộc về quỷ hồn, buông cừu hận cùng chấp niệm trong lòng, đến địa phương kia đi. Nếu không tinh thần lực của cô yếu như vậy, hồn phách không tồn tại được bao lâu.
- Tôi không cam lòng, tôi muốn tên súc sinh kia trả giá thật nhiều!
Cát Thanh Mai tức giận nói.
- Như vậy cô đến chỗ kia ở trước vài ngày đi.
Tùy Qua nói, thu Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.
Đèn sáng.
Mọi người quay về cạnh bàn cà phê.
Hiện tại không ai tin tưởng trước đó mình nhìn qua chỉ là ảo giác.