Ảnh Phong giải thích.
Tiểu Ngân Trùng nghe xong, nói:
- Ta đồng ý với thuyết pháp của Ảnh Phong. Nhưng, trong trí nhớ viễn cổ của ta, nghe nói tâm ma là một loại hình thái ác ma đến từ thế giới bên ngoài, cho nên rất khó bị tiêu diệt. Ngoài ra, ta còn nghe nói, từng có tâm ma hiện ra hình người. Đó là tồn tại cực kỳ lợi hại!
- Tâm Ma, còn có thể hiện ra hình người?
Tùy Qua nói:
- Trâu bò như vậy sao?
- Loại tâm ma này rất ít.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Tâm ma có thể hiện ra hình người, đó chính là ma đầu chân chính, tu vi ít nhất cũng là Hóa Thần kỳ, đây chính là tồn tại cường đại không thể tưởng tượng. Dĩ nhiên, tâm ma trên người Đường chủ mẫu còn xa mới lợi hại như vậy.
- Nếu không lợi hại như vậy, ngươi có thể giết chết tâm ma đó không?
Tùy Qua hỏi.
- Hắc. . . Lão Đại, chờ ta thành linh thú cấp sáu, chắc sẽ làm được.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Nói nhảm!
Tùy Qua nói với Ảnh Phong:
- Ảnh Phong, ngươi mau đi theo dõi Vũ Khê, ta thật sự muốn nhìn xem, tâm ma kia rút cuộc muốn làm gì!
Ảnh Phong nhanh như tia chớp bay ra ngoài.
Long Đằng cung cấp cho Tùy Qua máy quay phim rất nhỏ, cũng dùng rất tốt, chỉ cài đặt một phần mềm trên điện thoại di động, có thể giám thị nhất cử nhất động của đối tượng.
Khó trách, Lữ Chính Dương nói sản phẩm công nghệ cao như vậy, không thể dùng tùy tiện.
Sau khi Ảnh Phong đến gần tòa nhà làm việc của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, liền đậu lên cửa sổ phòng làm việc của Đường Vũ Khê.
Lúc này, bên trong phòng làm việc Đường Vũ Khê quả nhiên không làm việc, mà đứng chân không trên mặt thảm, hướng về phía mặt trời, nhắm mắt lại, hai tay không ngừng biến hóa ra các thế, nhất là ngón tay, không ngừng nặn ra các loại thủ ấn kỳ quái, có chút giống như thủ ấn phật môn, nhưng lại không quá giống. Tóm lại, làm cho người ta cảm giác rất cổ quái.
- Lão Đại, Đường chủ mẫu đang tu luyện ma công sao?
Tiểu Ngân Trùng đứng trên bả vai Tùy Qua nói.
- Làm sao ngươi khẳng định, đây chính là ma công?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Tâm ma luyện công, đương nhiên là ma công rồi.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Lão Đại, còn nhìn cái gì, mau chế phục Đường chủ mẫu, sau đó giết chết tâm ma trong cơ thể nàng!
- Nói nhảm! Giết chết, làm sao giết chết?
Tùy Qua nói:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ngươi biết tại sao một khi tâm ma nhập vào cơ thể, không dễ dàng bị giết chết không? Đó là bởi vì tâm ma luôn có thể bắt được điểm yếu trong lòng người tu hành. Còn người tu hành, lại không biết điểm yếu của tâm ma, chính vì vậy tâm ma mới rất khó bị giết chết.
- Lão đại anh minh.
Tiểu Ngân Trùng vuốt mông ngựa nói:
- Nhưng, lão Đại, Tâm ma rút cuộc có nhược điểm gì?
- Cẩn thận quan sát!
Tùy Qua nói.
- Quan sát?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Chỉ thấy Đường chủ mẫu ở chỗ này khua tay múa chân luyện ma công, làm sao quan sát nhược điểm?
- Ngươi đúng là vô dụng!
Tùy Qua nói:
- Nhìn tâm ma tu luyện công pháp, có thể đoán ra nhược điểm của nó.
- A, vậy lão đại có thể nhìn thấu nhược điểm của nó?
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Có một chút đầu mối.
Tùy Qua nói:
- Mặc dù không biết tâm ma này tu luyện công pháp gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nó mượn ánh mặt trời tiến hành tu hành.
- Mượn ánh mặt trời tu hành?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Làm sao có thể? Ánh nắng mặt trời là cửu dương chân hỏa, thuần dương khí, chỉ có cảnh giới đến Trúc Cơ kỳ trở lên, mới có thể trực tiếp mượn ánh nắng mặt trời tu hành.
- Nhưng sự thật chính là như thế.
Tùy Qua nói:
- Ngươi nhìn nhịp bước, phương vị của Vũ Khê hiện tại, rất tương hợp với phương vị vận hành của mặt trời. Mượn khí thuần dương tu hành, như vậy đối với khí âm hàn, dĩ nhiên là có bài xích rồi.
- Lão Đại nói không sai.
Tiểu Ngân Trùng gật đầu nói:
- Như vậy, chúng ta phải tìm một nơi âm hàn đối phó nó? Nhưng mảnh đất âm hàn này, biết tìm ở đâu?
- Dễ dàng.
Tùy Qua nói, sau đó gọi điện cho Sơn Hùng:
- Hùng ca, anh cho người tìm một kho lạnh cho tôi, càng lạnh càng tốt! Ngoài ra phải chắc chắn.
- Kho lạnh?
Tiểu Ngân Trùng nghe Tùy Qua nói, không khỏi ngạc nhiên.
- Hiện tại là niên đại nào rồi, còn cần tìm đất âm hàn làm gì.
Tùy Qua bình thản nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua tiếp tục quan sát hành động của Đường Vũ Khê, hi vọng từ đó đoán ra một chút đầu mối.
Hơn năm giờ, Tùy Qua xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Đường Vũ Khê.
Gõ cửa.
- Cái gì? Tôi không phải nói rồi sao, đừng quấy rầy tôi!
Thanh âm của Đường Vũ Khê truyền ra từ bên trong phòng làm việc, giống như cực kỳ mất hứng.
Với tính cách dịu dàng của Đường Vũ Khê, nàng rất ít khi tức giận như vậy.
- Là anh.
Tùy Qua nói:
- Đến giờ tan sở rồi, cùng nhau ăn cơm đi.
Cánh cửa mở ra.
Đường Vũ Khê tựa hồ chịu đựng tức giận nói:
- Hôm nay em có chút không thoải mái, anh đi ăn một mình đi.
- Hôm nay là sinh nhật anh.
Tùy Qua nói.
Đường Vũ Khê hơi chút do dự, sau đó nói:
- Được.
Đường Vũ Khê cũng không nói gì, cầm lấy y phục cùng Tùy Qua ra cửa.
Xuống dưới lầu, Tùy Qua lại đụng phải Hoa Tuyết Nhạn, Hoa Tuyết Nhạn nhìn Tùy Qua và Đường Vũ Khê, cười nói:
- Làm sao, đi ăn cơm cũng không báo cho tôi?
- Cô hiểu cái gì gọi là thế giới của hai người không?
Tùy Qua nói với Hoa Tuyết Nhạn.
- Thôi đi ba ơi..., lòng dạ hẹp hòi.
Hoa Tuyết Nhạn nói.
- Không phải là lòng dạ hẹp hòi, mà không muốn mang theo một cái bóng đèn.
Tùy Qua cười nói:
- Huống chi, tôi mang theo một đôi mỹ nữ đi ăn cơm, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Tôi cũng không muốn làm hỏng thanh danh của cô.
- Anh thật là. . . tự đại!
Hoa Tuyết Nhạn hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tùy Qua mở cửa xe cho Đường Vũ Khê, để Đường Vũ Khê ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Mười mấy phút sau, xe chạy ra khỏi khu vực thành thị.
- Chúng ta đi đâu ăn cơm?
Đường Vũ Khê chợt hỏi, lộ ra vẻ có chút không nhịn được.
- Sắp đến rồi.
Tùy Qua chỉ chỉ phía trước, xe đột nhiên rẽ phải, chạy đến một ngã ba.
Cuối đường rẽ, là một kho lạnh.
Két!
Chiếc xe nhanh chóng lái đến bên trong kho lạnh.
Sau khi thắng xe, xe còn trượt trên mặt băng một đoạn rất dài, để Tùy Qua thể nghiệm được cảm giác phiêu dật.
Ầm!
Cánh cửa kho đông lạnh đột nhiên đóng lại.
- Tùy Qua, anh làm gì thế?
Đường Vũ Khê cau mày nói:
- Nơi này quá lạnh, em không thích nơi này.