Lại có tin đồn nói, một số cầu thủ ngôi sao có giao hảo với La Bối đã bắt đầu thăm dò tình huống của Đế Ngọc cao. Dù sao, làm cầu thủ bị thương trên sân bóng là chuyện rất bình thường, mấu chốt là sau khi bị thương, làm sao có thể nhanh chóng hồi phục, trở lại sân bóng. Đối với các cầu thủ và câu lạc bộ mà nói, tổn thất do chấn thương không chỉ là thời gian, mà còn là số lượng lớn tiền bạc!
. . .
Sau khi đọc những tin đồn này, Tống Lập Hào rất là khó chịu.
Tống Lập Hào có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện tu vi của Tùy Qua cao hơn hắn, bởi vì hắn cho rằng Tùy Qua có “núi dựa” trợ giúp. Nhưng Tống Lập Hào vốn tin chắc dựa vào thủ đoạn buôn bán và kiến thức tài chính phong phú của hắn, có thể gắt gao chế trụ Tùy Qua trên thương trường, để Tùy Qua vĩnh viễn không cách nào tung mình. Nhưng lần này, Tống Lập Hào chợt phát hiện hắn đã thất bại, Tùy Qua thậm chí không tốn một đồng quảng cáo nào, nhưng lại tạo ra hiệu ứng quảng cáo gấp mấy chục lần hãng dược Tống thị.
Thua, thua.
Tống Lập Hào chợt ném bảo kiếm trở về vỏ kiếm.
- Lập Hào, trận đánh này chúng ta thua rồi.
Lúc này, một thanh âm chợt vang lên, bóng người tiến vào trong phòng.
Tống Lập Hào nhìn cha mình, không cam lòng nói:
- Chúng ta thua không đáng! Nếu chúng ta sớm giết chết tên La Bối kia, như vậy tiểu tử Tùy Qua không có cách nào mượn La Bối tạo thế rồi.
Giết chết La Bối, lúc trước Tống Lập Hào đúng là có đưa ra ý nghĩ này, nhưng lại bị phụ thân cự tuyệt.
- Hừ!
Tống Thiên Húc hừ lạnh một tiếng:
- Hồ đồ! Lập Hào, con còn ôm suy nghĩ như vậy, thật sự làm cho cha thất vọng! Con phải biết rằng, đây không phải là con và tiểu tử kia tranh giành khí thế, mà chuyện này quan hệ đến cả Tống gia! Nếu ngay cả điểm này con cũng không hiểu, vậy có lẽ cha nên suy nghĩ chọn người thừa kế khác rồi!
Tống Lập Hào vừa nghe, phụ thân lại muốn tước đoạt tư cách người thừa kế Tống gia của hắn, sợ hãi vội vàng quỳ rạp trên đất, nói:
- Phụ thân, con chỉ là nhất thời hồ đồ, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đưa Tống gia vào hiểm địa!
- Con biết là tốt rồi.
Tống Thiên Húc nói:
- Con quỳ xuống đất, nghe cha nói mấy câu. Không sai, nếu con động thủ giết chết cầu thủ nước ngoài kia, tiểu tử Tùy Qua đúng là không thể dựa thế. Nhưng, nếu con làm như vậy, làm sao biết tiểu tử kia sẽ không trả thù? Nếu là Tùy Qua chỉ là một người bình thường, chúng ta thậm chí không cần gặp nhiều trắc trở như vậy, vì phụ thân xuất thủ, có thể lấy tính mạng của hắn, căn bản không cần ngăn chặn hắn trên làm ăn. Nhưng cha lại không thể làm như vậy, vì hậu đài phía sau tiểu tử kia rất đáng sợ.
- Nhưng đến nay, chúng ta vẫn chưa biết hậu đài của tiểu tử kia rút cuộc là người nào.
Tống Lập Hào giải thích:
- Trong thời gian này, ngoại trừ người của Thẩm gia, hắn tựa hồ cũng không tiếp xúc với bất kỳ người tu hành nào.
- Âm thầm điều tra rồi sao?
Tống Thiên Húc cau mày nói.
Tống Lập Hào nói:
- Phụ thân yên tâm, con cũng không sử dụng người của Tống gia đi điều tra, mà lấy được tin tức từ “tổ ong”.
Tống Thiên Húc khẽ vuốt cằm:
“Tổ ong” là một tổ chức cổ xưa, đặc biệt buôn bán tin tức, bởi vì kinh nghiệm ngàn năm, cho nên vô cùng chuyên nghiệp, nhưng giá tiền cũng vô cùng cao .
Từ cổ chí kim, đều có tổ chức đặc biệt dựa vào buôn bán tin tức để kiếm cơm. Tổ ong chính là một tổ chức như vậy.
Nghe thấy Tống Lập Hào không sử dụng người của Tống gia đi điều tra tin tức của Tùy Qua, sắc mặt Tống Lập Húc hơi có chút hòa hoãn, lại nói:
- Đến đây chấm dứt đi. Không cần tiếp tục truy xét tin tức của tiểu tử kia.
- Nhưng chúng ta thông qua “tổ ong”. . .
- Đây là con biết một mà không biết mười.
Tống Thiên Húc khoát tay áo nói:
- Nếu như người của “tổ ong” đáng tin cậy như vậy, con cho rằng người của hiệp hội sẽ không đi tìm “tổ ong” sao? Bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ kĩ. Con phải nhớ kỹ, đừng thấy Tống gia chúng ta có ngàn năm truyền thừa, nhưng trong mắt rất nhiều cường giả, chúng ta vẫn chỉ là một con kiến hôi.
Giống như Bùi gia, chỉ trong nháy mắt đã bị người ta diệt sạch!
Nhắc tới “Bùi gia”, sắc mặt Tống Lập Hào không khỏi đại biến.
Những ngày qua, Tống Lập Hào thông qua người của “Tổ ong” dò xét tin tức của Tùy Qua, đồng thời cũng từ “Tổ ong” chiếm được một chút tin tức về chuyện Bùi gia bị diệt tộc. Từ tin tức của “Tổ ong”, thực lực của Bùi gia mạnh hơn Tống gia rất nhiều, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả người tu hành của Bùi gia đều bị giết chết, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn, nghe nói cả Bùi gia sơn trang, bị kiếm khí kinh thiên cắt thành mảnh nhỏ, máu chảy thành sông. . . Tất cả những việc này đều do “nữ ma đầu” đứng sau lưng Tùy Qua làm ra.
Nếu bi kịch như vậy phát sinh ở Tống gia. . .
Tống Lập Hào vừa nghĩ, liền không nhịn được rùng mình một cái.
Loại chuyện này, tuyệt đối không thể phát sinh ở Tống gia!
Tống Lập Hào nhất thời tỉnh ngộ, cảm thấy lúc trước quả nhiên bị ghen tỵ và cừu hận làm cho mờ mắt.
- Con hiểu rồi chứ?
Tống Thiên Húc nói:
- Nếu hiểu rồi thì đứng lên đi.
Lúc này Tống Lập Hào mới dám đứng dậy, sau đó nói:
- Phụ thân dạy rất đúng, bất luận như thế nào, con cũng không thể đẩy cả gia tộc vào hiểm địa. Lần này mặc dù thua, nhưng là thua làm ăn, thua tiền, chỉ cần nền tảng của Tống gia vẫn còn, chúng ta cũng chưa thua thật.
Tống Thiên Húc nói:
- Đối với bất kỳ gia tộc cổ xưa nào, trọng yếu nhất không phải là kiếm tiền, phát triển thế lực, trọng yếu nhất là truyền thừa! Truyền thừa! Chỉ có truyền thừa, gia tộc mới có hi vọng trèo lên vị trí tối cao của giới tu hành, mới có hi vọng tham dự vào trong chế định quy tắc của thế giới. Nếu không, bị người ta tiêu diệt, còn nói gì đến hi vọng, nói gì đến siêu thoát? Cho nên, con nhất định phải nhớ kỹ, nếu sau này gia tộc gặp phải nguy hiểm gì, việc con cần phải làm, chính là nghĩ mọi cách truyền thừa lại huyết mạch và công pháp của gia tộc!
- Con hiểu rồi.
Tống Lập Hào nói.
Tống Thiên Húc đang muốn gật đầu, đột nhiên nghe thấy giữa không trung vang lên một thanh âm như sấm rền:
- Tống Thiên Húc ở đâu ?
Tống Thiên Húc vội vàng bay vút ra khỏi phòng, chỉ nghe thấy thanh âm giữa không trung lại nói:
- Tống Thiên Húc, nguyên lão Ngu Kế Đô công tử của hiệp hội tự mình đến đây, còn không quỳ xuống nghênh đón!