Ách, là một hòn đá, vì thế hắn theo bản năng lấy đi ra.
Đó là một viên cổ ngọc hoàng sắc dịu dàng, là do Tùy Qua từ trong tay quyền chưởng môn Lục Hợp Thông Tí Sử Vạn Hào mượn gió bẻ măng lấy tới. Nhắc tới thật buồn cười, Sử Vạn Hào muốn lợi dụng khối ngọc thạch này cài đặt cạm bẫy, dụ dỗ Tùy Qua mắc mưu, thật sự là buồn cười vô cùng. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Sử Vạn Hào đánh giá thấp Tùy Qua, cho nên nghĩ muốn dùng một khối ngọc thạch hơn mười vạn đặt bẫy hắn. Nếu Sử Vạn Hào biết Tùy Qua đưa thẻ ngân hàng cho Trữ Ngọc Trân trị giá hơn ba trăm vạn, chỉ sợ sẽ hối hận tới mức chui ra khỏi địa phủ.
Khi lấy được khối cổ ngọc này, Tùy Qua chỉ nhìn sơ qua lại bỏ vào túi quần, bởi vì hắn cảm thấy khối ngọc cũng không tốt hơn những khối ngọc khác bao nhiêu, nhiều lắm chỉ lâu năm hơn mà thôi. Huống chi mấy ngày nay hắn không thời gian đến quan sát những vật này.
Lúc này Tùy Qua lấy ra khối ngọc, cẩn thận xem xét.
Bởi vì đả thông kỳ kinh bát mạch, cho nên chân khí trải rộng toàn thân, tay Tùy Qua cầm khối ngọc tự nhiên truyền nhập vào chân khí. Đúng lúc này Tùy Qua chợt phát hiện linh khí trong khối ngọc giống như gia tăng hơn một ít.
Điều này vốn là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Trong ngọc thạch cất chứa linh khí khẳng định càng dùng càng ít. Bỗng nhiên gia tăng, thật sự khác thường vô cùng.
Nhưng linh giác của Tùy Qua sẽ không làm lỗi.
Hay là khối ngọc thạch này có gì cổ quái? Hắn xem nhầm sao?
Phát hiện ngoài ý muốn làm trong lòng Tùy Qua không khỏi có chút kích động.
Hắn đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào khối ngọc, sau đó cẩn thận cảm thụ ngọc thạch biến hóa.
Nhưng lúc này linh khí bên trong lại không có gì thay đổi.
Tùy Qua có chút khó hiểu, thử truyền chút chân khí vào trong ngọc thạch.
Lần này quả nhiên có phản ứng, linh khí trong ngọc thạch chợt tăng lên.
Di! Lại có thể hấp thu chân khí chuyển hóa thành linh khí súc tích, chẳng lẽ là linh ngọc ngàn năm đã kết thành ngọc tủy?
Ngọc thạch, ở trong miệng người tu hành được gọi là linh thạch, trừ bỏ ngọc thạch có chất chứa linh khí, còn một điều khác chính là ngọc thạch có thể thông linh, tu hành, thành tinh thành quái thậm chí là thành tiên. Linh thạch có một chữ “Linh”. Được gọi là linh ngọc ngàn năm, đó là ngọc thạch cực tốt, bởi vì trăm ngàn năm đeo trên người, lây dính nhân khí, dần dần có một tia “linh tính”, linh khí bên trong bắt đầu ngưng tụ thành tinh hoa, trong nội bộ kết thành “ngọc tủy”.
Ngọc thạch có ngọc tủy được xưng tụng linh ngọc ngàn năm.
Ngọc tủy chính là tinh hoa của ngọc thạch, linh ngọc ngàn năm kết thành ngọc tủy, tiếp tục trải qua hơn ngàn năm thậm chí trên vạn năm, có thể sẽ hình thành ý thức, thành tinh thành quái. Cổ ngọc lưu truyền tới nay có rất nhiều, nhưng chỉ khi nào bị người thường xuyên đeo trên người như vòng tay, ngọc bội, ngọc ban chỉ mới có thể hình thành hoa văn như “tơ máu”. Loại tơ máu như thế chính là vài tia ngọc tủy.
Ngọc tủy chính là tinh túy ngọc thạch, thần tủy.
Chính bởi vì như thế loại “Huyết Ti Ngọc” mới quý trọng như thế. Rất nhiều người cho rằng, loại ngọc thạch có “Huyết Ti Ngọc” có thể trừ tà, là đồ vật tốt để trấn vận.
Mà lúc này mặc dù khối ngọc trong tay Tùy Qua không có tơ máu, nhưng ở trung tâm ngọc thạch lại mơ hồ thấy được hình ảnh như giọt máu tươi, dùng thị lực người thường rất khó nhìn thấy.
Quả nhiên sản sinh ngọc tủy!
Trong lòng Tùy Qua mừng như điên.
Linh ngọc ngàn năm sinh ra ngọc tủy, đối với người tu hành mà nói thật trân quý, chỉ cần dùng một giọt cho dù hao hết công lực toàn thân cũng có thể lập tức khôi phục. Nhưng rất nhiều người tu hành chỉ sợ không biết ngọc tủy còn có thể đề cao linh thảo! Hiệu quả so với dùng linh khí hình thành vân vũ mạnh hơn không chỉ gấp mười.
Hắc, thật không nghĩ tới Sử Vạn Hào còn tặng một món đồ tốt cho hắn đâu.
Trong lòng Tùy Qua mừng rỡ. Khối cổ ngọc này chắc là tín vật gì đó trong Lục Hợp Thông Tí Môn, không thể tưởng được sau khi môn phái này xuống dốc, lại tiện nghi cho Tùy Qua.
Muốn lấy ngọc tủy, phải phá vỡ ngọc thạch.
Nhưng Tùy Qua có ý tưởng khác, linh ngọc ngàn năm đã có thể hấp thu chân khí sử dụng, hiển nhiên đã có chút thần thức, cho nên mới biết mượn dùng chân khí người khác “tu hành”. Như vậy Tùy Qua làm theo ý nguyện của nó, dứt khoát dùng chân khí của mình đi “nuôi dưỡng” nó, giúp lớn mạnh ngọc tủy của nó.
Tùy Qua không phải lạm người tốt, hắn làm như vậy không phải vì để cho khối ngọc này thành tinh thành quái, mà là đánh chủ ý với ngọc tủy của nó. Chuyện mổ gà lấy trứng hắn không phải không muốn làm, mà là làm cũng không lợi ích nhiều. Cho nên hắn tính toán cho gà ăn thúc giục trứng nở.
Bên trong khối ngọc này cũng chỉ có một giọt ngọc tủy, dù lấy ra đề cao linh thảo cũng chỉ có thể dùng một lần, không giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt. Biện pháp duy nhất là phải nghĩ cách đề cao càng nhiều ngọc tủy.
Người tu hành bình thường nếu biết trong ngọc thạch có ngọc tủy, không cần phải nói đầu tiên sẽ lấy ra tăng trưởng tu vi, hoặc lưu lại sau này cần đến, tuyệt đối sẽ không có người muốn dùng chân khí của mình đi “nuôi dưỡng” linh ngọc ngàn năm, bởi vì không tiêu hao nổi. Hiện tại trên đời này, ai có thể được như Tùy Qua, có linh thảo cùng linh dược sử dụng như ăn rau cải mỗi ngày.
Nếu đã quyết định làm, Tùy Qua lập tức thực hiện, chậm rãi đem chân khí rót vào trong ngọc thạch.
Ban đầu ngọc thạch cũng hấp thu rất ít chân khí, tựa hồ nó cũng không muốn làm Tùy Qua chú ý. Nhưng khi Tùy Qua không ngừng rót chân khí đi vào, tốc độ hấp thu của nó càng nhanh hơn.
Hút đi, hút đi, hút được càng nhiều càng tốt.
Tùy Qua nghĩ thầm, khối ngọc hấp thu chân khí càng nhiều, đợi khi ngưng tụ thành ngọc tủy sẽ càng nhiều. Đến lúc đó hắn có thể “thúc trứng”.
Nhưng khối linh ngọc ngàn năm tựa hồ thật “đói khát”, cơ hồ đem chân khí của Tùy Qua hấp thu một nửa mới dừng lại.
Thấy linh ngọc không tiếp tục hấp thu chân khí, Tùy Qua đặt sang một bên, sau đó ăn một ít Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo bổ sung chân khí hao hụt.
Hơn một giờ sau, Tùy Qua đã khôi phục trở lại.
Lúc này hắn tiếp tục toàn lực cảm giác linh khí trong ngọc thạch, quả nhiên nồng đậm hơn không ít.
Là thời điểm thúc trứng!
Tùy Qua mang theo linh ngọc ngàn năm quay lại nhà ấm.
Lúc này hắn nhìn thấy có một thanh niên đang bồi hồi bên cạnh nhà ấm của hắn.
- Anh làm gì thế?
Tùy Qua hỏi.
Cho dù nhà ấm này được trường học phân phối riêng cho Tùy Qua “làm nghiên cứu khoa học”, nhưng ở trong mắt Tùy Qua đồng học, nơi này là tài sản riêng của hắn, cho nên không cho phép người khác rình rập.
- Đây là nhà ấm của trường học, vì sao tôi không thể nhìn xem?
Thanh niên kia có chút không thèm để ý tới Tùy Qua.
- Vậy chính anh cẩn thận một chút.
Tùy Qua đưa tay chỉ vào dấu hiệu cạnh cửa nhà ấm.