Cho nên, Tùy Qua chắp tay hoàn lễ, sau đó nói:
- Hắc chưởng quỹ, ngươi cho thủ hạ tới dò xét năng lực của ta, rút cuộc là vì sao?
- Tùy đạo hữu quá nhạy cảm rồi.
Hắc Thập Bát cười nói:
- Ta chỉ muốn xem Tùy đạo hữu có tu vi cảnh giới gì, sau đó sẽ an bài phòng cho ngươi. Ngươi đại khái còn chưa biết, phòng ở của khách sạn Huyền Mệnh chúng ta, tu vi càng cao, cấp bậc gian phòng cũng càng cao. Gian phòng chữ Thiên, là chuẩn bị cho tiền bối Nguyên Anh kỳ, phòng chữ Địa là cho tu sĩ Kết Đan kỳ; phòng chữ Nhân, là cho tu sĩ Kết Đan kỳ trở xuống.
Tùy Qua cười nhạt:
- Chẳng lẽ ta trả giá cao, cũng không thể ở phòng chữ Thiên hay sao?
- Ngươi muốn tốn nhiều tiền ở phòng chữ Thiên dĩ nhiên không thành vấn đề.
Hắc Thập Bát nói:
- Chẳng qua, vạn nhất gặp phải tiền bối Nguyên Anh kỳ, cũng coi trọng phòng chữ Thiên của ngươi, muốn ngươi đổi phòng thì thế nào? Tùy đạo hữu không biết, trong khách sạn Huyền Mệnh chúng ta, cũng bởi vì chuyện tranh đoạt phòng, mỗi tháng đều chết không ít người. Cho nên, rất nhiều đạo hữu nói, ở trong khách sạn Huyền Mệnh, chính là mạng treo trên dây.
- Cảm ơn Hắc chưởng quỹ nhắc nhở.
Tùy Qua cười nói:
- Thật ra, ta ở phòng kém một chút cũng không sao cả.
- Tùy đạo hữu quả nhiên hiểu lí lẽ.
Hắc Thập Bát cười nói.
- Hắc chưởng quỹ, ta còn chưa nói xong.
Tùy Qua lại nói:
- Ta nghỉ ngơi ở đâu cũng không sao cả , nhưng ta còn mang theo một đám nữ tu xinh đẹp, cũng không thể ủy khuất các nàng. Cho nên, xa xỉ một lần vậy, vẫn an bài phòng chữ Thiên cho chúng ta đi.
- Nếu Tùy đạo hữu thích phòng chữ Thiên, vậy ta sẽ an bài.
Hắc Thập Bát cười nói, đột nhiên xoay người, mở khí phun chữ về phía giữa sơn cốc:
- Chuẩn bị một phòng chữ Thiên cho Tùy đạo hữu!
Thanh âm của Hắc Thập Bát vang vọng giữa sơn cốc, trải qua hồi lâu mới biến mất.
Ba chữ “Phòng chữ Thiên”, tựa hồ có ma lực, Hắc Thập Bát vừa dứt lời, Tùy Qua cũng cảm giác được bảy tám đạo thần niệm, ít nhất là tu vi Kết Đan kỳ quét về phía hắn, hiển nhiên là giữa sơn cốc có một số nhân vật lợi hại, muốn biết rút cuộc là lão quái vật Nguyên Anh kỳ nào xuất hiện, lại muốn vào ở phòng chữ Thiên của khách sạn Huyền Mệnh.
Ai Lao Sơn, vốn là vùng đất đại hung.
Còn khách sạn Huyền Mệnh, chính là “nơi treo danh” trong vùng đất đại hung đó.
Nhưng phàm là tu sĩ ra vào nơi đây, cũng đều cẩn thận, đề phòng bất cứ lúc nào, duy độc có đoàn người Tùy Qua, lại rất ung dung, nhàn hạ, xem ra không muốn người khác chú ý cũng khó khăn.
Trên mặt Nghê Thường Thất tiên tử lộ vẻ khó khăn, tựa hồ muốn nhắc nhở Tùy Qua không nên “rêu rao khắp nơi” như thế, tránh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng mặt khác, Nghê Thường Thất tiên tử lại lo lắng Tùy Qua có ý nghĩ khác, nhắc nhở của các nàng có thể khiến Tùy Qua không vui, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không đề cập tới.
Nếu Tùy Qua đã lựa chọn huênh hoang, nhất định cũng không định khiêm nhường, hắng giọng nói:
- Mới tới bảo địa, đương nhiên là muốn biết một chút về phòng chữ Thiên của khách sạn Huyền Mệnh. Con người sinh ra trên đời, không phải vì cuộc sống tiêu dao sung sướng sao, người tu hành chúng ta càng mưu đồ cuộc sống sung sướng, nếu đặt phòng chữ Thiên mà không ở, lại ở phòng chữ Địa, vậy không phải là có chủ tâm tìm tội sao.
- Xem ra Tùy đạo hữu thật sự là người sảng khoái.
Hắc Thập Bát cười nói:
- Vậy mời mấy vị.
- Được.
Tùy Qua vung tay lên, đồng loạt quấn đám người Nghê Thường Thất tiên tử, Trúc Vấn Quân, Kinh Nguyên Phượng vào trong Hồng Mông thạch, sau đó dưới con mắt khẽ kinh ngạc của Hắc Thập Bát, đi vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, chướng khí càng đậm, tầm nhìn đương nhiên càng thấp.
Mặc dù lúc này là ban ngày, nhưng mưa chướng khí lất phất, khiến xung quanh không khác gì đêm tối, nhưng đối với người tu hành Kết Đan kỳ như Tùy Qua như vậy, cho dù đưa tay không thấy được năm ngón, thị giác của bọn họ cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tiến vào sơn cốc, Tùy Qua liền cảm giác được một luồng sát khí nồng đậm .
Sát khí vô cùng nồng đậm, cho nên giữa sơn cốc, quả nhiên không có một ngọn cỏ, chỉ có tảng đá trụi lủi.
Vách núi sơn cốc, cũng là nham thạch màu đen, mang theo một luồng sát khí.
Sơn cốc rất sâu, nhưng Tùy Qua chỉ đi mấy bước đã đến cuối sơn cốc.
Nơi cuối cùng của sơn cốc, có một gốc cây đại thụ “bốc cháy”, nhưng trên thân cây ngân quang lóng lánh, lại nở ra đóa hoa màu bạc, hết sức kỳ diệu.
- Ngân hoa hỏa thụ!
Tùy Qua khẽ kinh ngạc, không ngờ dưới Huyền Mệnh Nhai, còn có một gốc cây linh mộc như vậy.
Ngân hoa hỏa thụ, cây đúng như tên, có hoa màu ngân bạch, còn hơi hiện ra quang mang màu bạc, lớn bằng hoa sen; hỏa thụ, là bởi vì trên thân cây và nhánh cây bất cứ lúc nào cũng toát ra quang mang màu đỏ, nhìn từ xa giống như là đang bốc cháy.
Mặc dù cái tên Ngân hoa hỏa thụ nghe không tệ, nhưng linh mộc như vậy, lại không phải do linh khí thiên địa sinh ra, mà sinh ra trong vùng đất dơ bẩn, sát khí. Ngân hoa thật ra giống như một cái xúc tu, có thể dùng tia sáng hấp dẫn, hút sinh vật vào bên trong, thậm chí cho dù là tu sĩ cảnh giới cấp thấp, nếu không cẩn thận, cũng sẽ bị nó ăn thịt.
Trên nhánh cây ngân hoa hỏa thụ, treo một bảng hiệu màu đen cực đại, trên đó viết bốn chữ “khách sạn Huyền Mệnh”. Bốn chữ này vặn vẹo, lộ ra một luồng khí tức tà ác, nhất là hai chữ “Huyền Mệnh”, thật sự làm cho người ta có một loại cảm giác lấy mạng.
- Tùy đạo hữu, đến khách sạn rồi. Gian phòng chữ Thiên của ngươi đã chuẩn bị xong, xin mời!
Hắc Thập Bát vẫn cười híp mắt nói:
- Phòng chữ Thiên, dừng chân một đêm một trăm viên Tinh Nguyên Đan. Nhưng, gian phòng chữ Thiên này có chút cao, Tùy đạo hữu, ta không tiễn ngươi. Đến lúc đó cần gì, phân phó thị nữ bên trong là được. Hắc, ngoài ra, nếu Tùy đạo hữu hăng hái, thị nữ đó tùy ngươi hưởng dụng, đều là xử nữ có thân thể chân âm.
Hắc Thập Bát, mặt ngoài cực kỳ lấy lòng, nhưng lương tâm cũng xấu xa.
Hiện tại cuối cùng Tùy Qua cũng biết, tại sao khách sạn Huyền Mệnh thực hành “cấp bậc chế độ nhà ở” nghiêm khắc, bởi vì cấu tạo của khách sạn Huyền Mệnh này thật sự cũng rất có cấp bậc. Khách sạn kiến tạo trên vách núi đá, mở sơn động trên vách núi đá làm khách sạn. Nhưng, với thủ đoạn của những người tu hành, mở sơn động trên vách núi, cũng không phải sơn động bình thường, bất luận là bên trong hay bên ngoài sơn động, đều trải qua bố trí tỉ mỉ, thật ra nên gọi là động phủ mới đúng, sơn động thật sự lộ ra vẻ quá không phóng khoáng.