Loại bào tử này một khi sống nhờ trong người, sinh mệnh lực cường đại sẽ bộc phát ra. Mặc dù không có linh nhưỡng tẩm bổ, bọn chúng không thể nào trở thành linh thảo chân chính, chắc chắn sẽ chết đi, nhưng trước lúc đó, bọn chúng cũng rất "điên cuồng".
Các nhà sinh vật học phát hiện, có một số loại nấm phóng thích ra bào tử, có thể ký sinh trong cơ thể động vật, côn trùng, không chỉ có thể biến động vật đó thành chất dinh dưỡng, thậm chí còn có thể ký sinh trong cơ thể côn trùng, khống chế hành động của nó.
Tùy Qua còn chưa biết làm thế nào dùng bào tử khống chế hành động của con người, nhưng dùng để giết người cũng đủ rồi. Khi những bào tử này tiến vào trong miệng tà lang trung, lập tức sẽ ký sinh, lan tràn, hấp thu điên cuồng dưỡng khí và chất dinh dưỡng trong cơ thể, trong khoảnh khắc sẽ xâm lấn não bộ thần kinh, sau đó hệ sợi mới sinh ra sẽ sinh trưởng trong não bộ, cuối cùng giống như cây nấm, cỏ linh chi, từ dưới đất chui lên!
Dưới sự xâm nhập cường đại của nấm và hạt giống thực vật, cho dù là nơi chắc chắn giống như xương sọ, cũng không chịu nổi một kích .
Chẳng qua là, khi bào tử sinh trưởng, từ thân thể chui ra, sẽ làm người bị kí sinh cảm thấy ngứa vô cùng, cho nên tà lang trung mới có thể bật cười quỷ dị như vậy.
Khi Tùy Qua rời khỏi phòng, trong đầu tà lang trung đầu đã mọc ra hệ sợi màu vàng trắng, sau đó chỗ xương sọ nứt ra, mọc ra một cây nấm nhỏ lớn bằng ngón tay.
Ách, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, vật kia chỉ là một đóa "Cỏ linh chi" còn chưa trưởng thành.
Mai trang viên.
Trong đình viện nhỏ bên trong trang viên, đột nhiên truyền đến một tràng cười đắc ý.
Tiếng cười đến từ Mai Kim Sơn.
Vừa rồi, hắn đã thành công vứt bỏ quải trượng trong tay, sau đó chậm rãi đi trong đình viện.
Chân của hắn khỏi rồi, có thể bước đi bình thường rồi! Có thể tiếp tục tiêu sái sung sướng rồi!
Mấy năm trước, Mai Kim Sơn bị què chân, ngay cả các bác sĩ của Đế Kinh cũng thúc thủ vô sách. Khi đó Mai Kim Sơn nghĩ, có lẽ đó là ý trời, ý trời khiến hắn gặp phải hành hạ như vậy, nhưng Mai Kim Sơn không tin trời, cũng không tin vào số phận, hắn tin chắc con người nhất định chiến thắng tự nhiên, càng vững tin không có chuyện gì không giải quyết được. Giống như hắn vốn nên bỏ tù, nhưng bởi vì có tiền, rất nhanh đã được ra ngoài, tiếp tục cuộc sống tiêu sái của hắn. Cho nên, hắn tin chắc tiền của hắn có thể làm cho hắn khôi phục khỏe mạnh.
Tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề khó khăn.
Đây là phương ngôn sống của Mai Kim Sơn, hắn rất may mắn được lão tử đặt cho một cái tên đẹp là "Kim Sơn". Cho nên, Mai Kim Sơn cũng đặt cho nhi tử hắn coi trọng nhất là Mai Ngân Hà.
Kim Sơn ăn không hết, Ngân Hà mãi chảy xuôi.
Mai Kim Sơn nghĩ thầm:
- Chỉ cần có tiền, ông trời cũng không làm gì được lão tử!
Nghĩ tới đây, Mai Kim Sơn lại đắc ý bật cười mấy tiếng.
Lúc này, một cơn gió đột nhiên thổi qua.
Mai Kim Sơn nhảy mũi một cái, đúng vào lúc này, Mai Kim Sơn chợt phát hiện giữa sân có thêm một người.
Ngôi nhà này, Mai Kim Sơn không cho phép người khác tùy tiện ra vào. Chỉ có điều, người này giống như đột nhiên chui ra.
Trong tay hắn, mang theo một túi nhựa màu đen, miệng túi mở ra, bên trong là một đôi chân.
Đôi chân này vẫn còn đang rỉ máu, hiển nhiên là mới vừa lấy xuống không lâu.
- Ông chủ Mai, nghe nói ông đặc biệt thích ăn chân người, cho nên tôi cố ý đưa tới đây một đôi chân cho ông.
Người kia thản nhiên nói.
- Ngươi. . . Ngươi là ai!
Mai Kim Sơn lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không gọi an ninh và hộ vệ.
Dĩ nhiên, hắn gọi cũng vô ích, bởi vì hai hộ vệ của hắn lúc này cũng đã hôn mê bất tỉnh.
- Ông cứ ăn cái này trước đi đã, đang còn nóng hầm hập đây. Sau khi ăn xong, chúng ta lại từ từ hàn huyên nói chuyện.
Người này âm trầm nói, hắn hiển nhiên là Tùy Qua.
Sau khi giết chết tà lang trung, Tùy Qua đương nhiên dễ dàng thu thập Mai Ngân Hà. Nhưng, Tùy Qua chỉ cắt bỏ đôi chân của Mai Ngân Hà, sau đó biến hắn thành một tên ngu ngốc.
- Ngươi rút cuộc muốn làm gì!
Mai Kim Sơn ra vẻ trấn định nói:
- Nếu như ngươi muốn có tiền..., ngươi cứ nói con số, Mai Kim Sơn ta sẽ trả, không cần vì mấy đồng tiền mà bất chấp tính mạng của mình. Đối với ngươi cũng vậy , ngươi còn trẻ, phàm làm việc gì cũng nên lưu lại cho mình một con đường sống.
- Ta không phải muốn tiền, mà là đòi nợ .
Tùy Qua nói.
- Nợ ai?
Mai Kim Sơn hừ nói.
- Văn Quốc Cường .
Tùy Qua nói:
- Mười năm trước, chân của hắn bị nện gãy trong lò than của ngươi; mười năm sau, ngươi lại ăn chân của hắn. Cho nên, ta thay hắn tới đòi nợ. Thuận tiện nói một chút, đôi chân này là của nhi tử ngươi Mai Ngân Hà .
- Cái gì! Tên súc sinh này. . . Ngươi đã làm gì con trai ta!
Mai Kim Sơn kích động nói.
- Ta chỉ lấy đôi chân của hắn, đây là đòi nợ. Ngoài ra, ta thu chút lợi tức, để hắn biến thành ngu ngốc.
Tùy Qua bình tĩnh nói. Mai Kim Sơn mắng hắn là súc sinh, nhưng Tùy Qua biết cha con Mai Kim Sơn thật sự không bằng súc sinh. Đối với Mai Ngân Hà và tên tà lang trung kia, Tùy Qua không có bất kỳ thương hại. Còn Mai Kim Sơn, lại càng là người đáng giết.
Vừa nói, Tùy Qua vừa ném đôi chân của Mai Ngân Hà cho Mai Kim Sơn, nói:
- Đây là đôi chân của con trai ngươi, nhân lúc còn nóng ăn đi. Nếu như ngươi vẫn thấy không đủ..., đợi lát nữa ta sẽ cưa gãy chân của ngươi cho ngươi ăn.
- Ngươi. . . Ngươi. . .
Mai Kim Sơn chỉ vào Tùy Qua, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, tựa hồ chỉ hận không thể bầm thây Tùy Qua thành vạn đoạn. Nhưng, ngay vào lúc này, khuôn mặt Mai Kim Sơn đột nhiên trướng đỏ, tựa hồ khí huyết toàn thân cũng bắt đầu dâng trào, khí huyết công tâm, trong lúc nhất thời không thở nổi.
Ầm!
Đột nhiên, Mai Kim Sơn ngã người về phía sau, nặng nề đập xuống mặt đất.
Tùy Qua tiến lên kiểm tra, Mai Kim Sơn đã khí tuyệt bỏ mình.
Ông chủ mỏ than Mai Kim Sơn tàn nhẫn mà cuồng vọng, lại chết như vậy?
Trong phút chốc, Tùy Qua không khỏi cảm giác có chút thất vọng.
Kết quả như thế, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Vốn muốn cho tên súc sinh Mai Kim Sơn này chịu hành hạ một phen, sau đó chém giết, ai ngờ lão già này chịu đả kích lớn, lại "dễ dàng" chết như vậy.
Tùy Qua bất giác thở dài, sau đó có chút mất mát rời khỏi trang viên Mai gia, nhanh chóng đón xe rời xa Mai gia trấn.
Khi còn chưa rời khỏi thành phố Lâm Phần, còi cảnh sát đã gào thét xuyên qua trời đêm.
Cũng không biết rút cuộc có bao nhiêu chiếc xe cảnh sát xuất động, tóm lại khắp thành phố Lâm Phần đều có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Một người làm giàu bất nhân, khi sống hành hạ dân chúng, sau khi chết, cũng không để dân chúng yên ổn.