Cuộc thi chấm dứt vốn nên thoải mái hưởng thụ nghỉ đông vui mừng, nhưng Tùy Qua không nghĩ tới cùng ngày cuộc thi chấm dứt, hắn đã nhận được một tin tức làm hắn không chút cao hứng.
Công ty dược nghiệp Hoa Sinh bị người ngăn cửa!
Cổng công ty dược nghiệp Hoa Sinh.
Nơi này tụ tập thật nhiều dân chúng, đem cổng lớn chen chúc chật như nêm cối.
Cảm xúc của dân chúng thật kích động, hơn nữa trong tay còn cầm cuốc hoặc xẻng làm vũ khí, hơn nữa còn kéo theo vài biểu ngữ.
- Thuốc thương vô lương, táng tận thiên lương!
- Trả lại khỏe mạnh cho con của tôi!
- Tôi bị ung thư! Tìm ai bồi thường?
Nội dung biểu ngữ đã nói rõ vài vấn đề.
Sở dĩ dân chúng tụ tập tại đây, mục đích là vì lên án công ty dược nghiệp Hoa Sinh gây ô nhiễm mang đến nguy hại sinh mạng cho dân cư chung quanh nơi đây. Ngoại trừ những dân chúng kia, còn có truyền thông Đông Giang cùng những nơi khác.
Trong những truyền thông kia Tùy Qua còn nhìn thấy Lam Lan.
Lúc này Lam Lan đang phỏng vấn vài dân chúng, nhìn thấy Tùy Qua nàng chợt mỉm cười.
Trong lòng Tùy Qua đồng học nhất thời có chút ấm áp, không phải vì nụ cười xinh đẹp của nàng, mà vì lòng tín nhiệm của Lam đại chủ trì đối với hắn.
Lam Lan là một người yêu ghét rõ ràng, ghét ác như cừu, nếu không phải hiện tại nàng mười phần tín nhiệm Tùy Qua, chỉ sợ cũng sẽ không cười với hắn, thậm chí còn mắng hắn ngay trong ti vi.
Khi Tùy Qua đi tới cửa, bảo an liền tranh thủ mở cửa ra.
Những bảo an kia vẫn một mực giằng co với dân chúng, cho dù nhân số ít hơn thật nhiều, thậm chí còn chưa đầy một phần tư, nhưng bởi vì “tiểu đệ tinh anh” Cuồng Hùng bang trải qua đặc huấn xuất thân, cho nên sức chiến đấu thập phần cường hãn, canh giữ cổng lớn tuyệt không thành vấn đề.
Dân chúng cũng khiếp sợ những bảo an lưng hùm vai gấu kia nên không dám vượt qua cổng nửa bước.
Nhưng chứng kiến cổng lớn mở ra, một ít dân chúng muốn thừa cơ xông vào.
Các bảo an đương nhiên không cho phép, vội vàng đóng cửa ngăn cản, trong lúc nhất thời muốn khởi lên xung đột.
- Dừng tay!
Đúng lúc này Tùy Qua đột nhiên hét lớn một tiếng.
Chân khí tán phát, thanh âm vang như sấm sét!
Người xung quanh đều bị hoảng sợ.
Dân chúng cảm xúc trào dâng, đều bị chấn kinh nhảy dựng, trong lúc nhất thời sững sờ không dám vọng động.
- Mở cổng ra!
Tùy Qua nói với bảo an bên cạnh.
Bảo an hơi có chút do dự, nhưng trở ngại thân phận Tùy Qua cũng đành mạo hiểm mở cửa ra.
Lúc này Nhãn Kính cùng Sơn Hùng đã nghe tin chạy đến.
Tùy Qua đứng ở cửa, cao giọng nói:
- Tôi là người phụ trách công ty này. Trước mắt tôi còn không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cam đoan sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng! Tôi biết nói chuyện không bằng chứng chỉ sợ các vị không tin. Nhưng vừa lúc Lam đại chủ trì cũng ở đây, các vị không tin được tôi, chẳng lẽ không tin được Lam đại chủ trì sao? Cho nên tôi nói rõ, chuyện này sẽ do Lam đại chủ trì toàn bộ tham dự hành trình xử lý, đốc xúc cơ cấu quan hệ kiểm tra công ty chúng tôi, tình huống kiểm tra sẽ công bố chi tiết.
Bị điểm danh!
Lam Lan vừa nghe lời này của Tùy Qua, nhất thời cảm thấy mình có cảm giác bị “lợi dụng”.
Nhưng Lam Lan cũng biết nàng bị lợi dụng như vậy dù đối với Tùy Qua hay đối với dân chúng đều là sự tình tốt. Đầu tiên Tùy Qua là bạn của nàng, nàng cũng không muốn công ty của hắn bị người vu khống. Mặt khác một khi dân chúng xung đột với bảo an công ty, chỉ sợ cũng sẽ có hại. Gợi ra sự kiện đổ máu, vô luận đối với ai cũng không tốt.
Vì thế Lam Lan đành bước ra đi tới bên cạnh Tùy Qua, nói:
- Các vị hương thân, thật không dám giấu diếm, Tùy Qua tiên sinh là bạn của tôi. Nhưng Lam Lan này từ trước tới nay công tư rõ ràng, nếu công ty của Tùy tiên sinh quả thật có hành động làm trái pháp luật, tôi tuyệt đối sẽ không làm việc thiên vị. Tôi cam đoan kết quả điều tra sẽ chân thật hiện ra ở trước mặt các vị hương thân.
Nếu là những người khác chỉ sợ lời như vậy không ai tin tưởng. Nhưng Lam Lan thì khác, danh tiếng của nàng rất tốt tại Đông Giang, được dân chúng tin cậy, cho nên lời của nàng rất nhanh đã an ủi quần chúng cảm xúc bạo động.
- Lam đại chủ trì, chúng tôi tin tưởng cô. Nhưng công ty này gây ô nhiễm tạo thành thương tổn cực lớn, con tôi hơn ba tuổi còn chưa biết nói, bây giờ ngây ngốc khờ khạo, đều là ô nhiễm gây hại ah!
Vẫn còn có người bất mãn nói.
- Phải đó, anh của tôi mới hai mươi chín tuổi đã bị ung thư phổi!
Lại có người nói:
- Các người nhất định phải có công đạo cho chúng tôi!
- Còn nữa, nhị thúc của tôi bị quái bệnh, bụng sưng thật lớn…
- Mọi người yên tâm, tôi đã liên hệ với ngành giám sát tiến hành kiểm tra, người của họ đã đến, rất nhanh sẽ có kết quả.
Lam Lan tiếp tục nói:
- Nếu quả thật tồn tại tình huống ô nhiễm, tổn hại khỏe mạnh của mọi người, tôi nhất định sẽ đưa tin chi tiết, hơn nữa đốc xúc Tùy tiên sinh giải thích cùng bồi thường.
- Phải, nếu thật sự là công ty của chúng tôi làm chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh!
Tùy Qua hứa hẹn.
Lúc này nên nghĩ biện pháp biết sự tình chân tướng rõ ràng, mà không phải nóng lòng phủi sạch trách nhiệm.
Tùy Qua mơ hồ cảm giác chuyện này có chút bất thường.
Làm lão bản của công ty dược nghiệp Hoa Sinh, Tùy Qua thật rõ ràng công ty của mình không khả năng làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy. Đám người Nhãn Kính cũng biết tính tình cùng điểm mấu chốt của Tùy Qua, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện ô nhiễm hoàn cảnh, tai họa đời sau như thế. Huống chi hiện tại công ty chủ yếu sản xuất dược cao da chó, thứ này cũng không phải thuốc tây ghép bằng hóa học, sao có thể sinh ra ô nhiễm? Dù thật sự ô nhiễm, cũng không thể trong thời gian ngắn hạn khiến quần chúng bị bệnh ngu khờ hay ung thư gì đó.
Nghe theo Lam Lan khuyên bảo, một ít quần chúng dần dần rời đi.
Nhưng vẫn còn một nhóm người tử thủ gần cổng công ty, kiên trì chờ kết quả mới chịu rời khỏi.
Nhưng so với trạng thái căng thẳng vừa rồi cũng đã dịu hơn thật nhiều.
Trong ánh mắt kinh ngạc cùng hâm mộ của nhóm người Nhãn Kính, Tùy Qua mời riêng Lam Lan vào phòng làm việc của hắn.
Sau khi vào phòng, Tùy Qua rót cho nàng ly cà phê.
- Trời lạnh, thật sự vất vả cho cô.
Tùy Qua nói.
Lam Lan cầm ly cà phê, tựa hồ muốn dùng ấm đôi tay, sau đó nhẹ nhàng thổi hơi nóng bốc lên.
Lam Lan thấy Tùy Qua vẫn nhìn thẳng nàng, trên mặt chợt ửng hồng, gắt giọng:
- Như thế nào, chưa gặp qua mỹ nữ?
- Đúng là có đoạn thời gian chưa gặp qua.
Tùy Qua cười nói.
- Phải đó, tôi còn tưởng rằng anh lại biến mất đâu.
Lam Lan nói, trong giọng nói mang theo ý trách cứ.
- Không phải vội vàng thi cử sao, cô biết ngày thường tôi đã không cố gắng, phải dựa vào nước tới trôn mới nhảy.
Tùy Qua vô liêm sỉ nói.
Lam Lan cũng không hoài nghi, lại nhắc tới chính sự:
- Rốt cục công ty của anh đã xảy ra chuyện gì? Sao lại khiến cho người người oán trách đây?