Ầm!
Giang Thiết Hùng trúng chiêu rồi.
Bất luận hắn có kinh nghiệm phong phú cỡ nào, né tránh linh hoạt thế nào, cái cuốc trong tay Tùy Qua vẫn hung hăng gõ trúng trán hắn, để lại một vết sưng lớn. Mặc dù bị thương không nặng, nhưng đối với Giang Thiết Hùng mà nói, cũng là tương đương ở bên bờ sinh tử. Hắn biết rất rõ một điều, vừa rồi Tùy Qua muốn lấy tính mệnh của hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay.
May mắn là, Tùy Qua chỉ dùng lưng cuốc, không thì lần này, Giang Thiết Hùng xong đời rồi.
- Ngươi đi đi!
Tùy Qua nói với Giang Thiết Hùng, cái cuốc trở lại đầu vai.
Yêu một người không cần lý do, nhưng giết một người nhất định cần lý do.
Đối với Giang Thiết Hùng , Tùy Qua không có lý do giết hắn.
Giang Thiết Hùng cũng là một người biết tiến lui, hắn còn chưa đến mức ngu xuẩn vì Phùng Thiên Minh mà bất chấp tính mạng của mình.
Nhưng, làm một quyền thủ, Giang Thiết Hùng hoàn toàn không ngờ, hắn lại thất bại trong tay một tiểu tử không rõ danh tính, hơn nữa tựa hồ không hề có lực hoàn thủ. Đối với Giang Thiết Hùng mà nói, loại thất bại này tựa hồ khiến hắn không cách nào tiếp nhận.
Giang Thiết Hùng nhìn về phía Tùy Qua, tựa hồ muốn nói "Sau này chắc chắn tới cửa khiêu chiến, rửa mối nhục hôm nay", chẳng qua hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn biết rõ, cho dù luyện thêm mấy năm nữa, hắn cũng không có cách nào đỡ được cái cuốc trong tay đối phương.
Giang Thiết Hùng chán nản đi về phía ngoài đại sảnh.
Mắt kiếng thấy thế, nhân cơ hội chiêu dụ nói:
- Vị huynh đệ, dứt khoát gia nhập Cuồng Hùng bang chúng ta đi, với thân thủ của ngươi, tuyệt đối có thể làm nên đại sự . . . Đừng đi vội, suy nghĩ đi.
Giang Thiết Hùng rời khỏi, Phùng Thiên Minh lập tức luống cuống. Lúc trước hắn từng điều tra qua lai lịch của Tùy Qua, biết tiểu tử này biết một chút công phu, cho nên mới mời Đổng Cửu và Giang Thiết Hùng áp trận, ai ngờ Tùy Qua lại mời được Sơn Hùng, áp chế Đổng Cửu đến sít sao. Còn quyền vương ngầm Giang Thiết Hùng lại bị một cái cuốc trong tay Tùy Qua hù dọa bỏ đi.
Phùng Thiên Minh vội vàng lấy điện thoại di động ra, tính toán cầu viện, ai ngờ điện thoại mới vừa móc ra, một chuôi phi đao đã bắn tới, thiếu chút nữa chặt đứt ngón tay Phùng Thiên Minh, khiến hắn vội vàng ném điện thoại xuống đất.
Lúc này "Dao găm" đi vào phòng khách, nói với "mắt kiếng":
- Đám người Phùng Thiên Minh thật sự ngu xuẩn, tất cả đều mặc tây trang đeo cà vạt, lúc đánh nhau căn bản không thi triển được, bị các huynh đệ đánh cho u mê.
Đổng Cửu liên tiếp trúng ba đòn trọng quyền của Sơn Hùng, nổ đom đóm mắt, máu mũi chảy như rót.
- Đổng Cửu, xem ra Thiết Đầu Công của ngươi cũng không có gì đặc biệt.
Sơn Hùng xem thường nói. Thật ra Sơn Hùng đã sớm muốn động đến Đổng Cửu rồi, chỉ có điều kiêng dè thân phận đệ tử tục gia Thiếu lâm của Đổng Cửu. Nhưng, Đổng Cửu không thức thời như thế, hơn nữa hôm nay lại có Tùy Qua làm chỗ dựa, Sơn Hùng rốt cục quyết định khai đao với Thiên Cẩu bang
Trong miệng Đổng Cửu sùng sục mấy câu mơ hồ, sau đó té xỉu ở đại sảnh. Lúc nàyĐổng Cửu mới hiểu được, người có tên cây có bóng, thật sự là hắn không bằng Sơn Hùng.
Thiên Cẩu bang, coi như hoàn toàn xong đời.
Phùng Thiên Minh bố trí bẫy rập đối phó với Tùy Qua, không ngờ mua dây buộc mình, ngược lại bị Tùy Qua và Sơn Hùng áp chế.
Tùy Qua trói Phùng Thiên Minh như bánh chưng, rồi ném hắn và vali tiền vào trong thùng chở hàng, sau đó hắn và Sơn Hùng, mắt kiếng cũng chui vào thùng hàng.
Chiếc xe khởi động, chạy khỏi Phong khê sơn trang.
Trong xe, Phùng Thiên Minh vẫn có chút cuồng vọng, nói với Tùy Qua và Sơn Hùng:
- Đừng trách ta không nhắc nhở các người, nếu như ta chết..., các người nhất định sẽ rước lấy phiền toái vô tận.
- Ai nói để ngươi chết?
Tùy Qua cười nhạt:
- Ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.
- Có việc tốt thương lượng, đừng nóng vội dụng hình.
Mắt kiếng giả vờ là một người hiền lành:
- Phùng lão bản, chúng ta nói chuyện làm ăn trước đi.
- Làm ăn?
Phùng Thiên Minh cười lạnh nói:
- Ta và các ngươi có làm ăn gì mà nói.
Mắt kiếng cười nói:
- Hãng dược Watson.
- Chỉ dựa vào các ngươi?
Phùng Thiên Minh khinh thường nói:
- Một đám lưu manh côn đồ, lại muốn làm ăn dược phẩm. Các ngươi có thể hiểu được sâu cạn bên trong không!
- Con mẹ nó, ngươi không phải cũng là lưu manh sao!
Sơn Hùng bất mãn nói:
- Tên lưu manh như mày có thể làm, tại sao chúng ta không thể làm.
Sơn Hùng cũng một lòng muốn thay đổi Cuồng Hùng bang. Thứ nhất, sau khi thay đổi, không cần lo lắng bị cảnh sát quấy rầy, trấn áp; thứ hai, Sơn Hùng cũng không muốn cả đời đeo danh "Lưu manh". Mặc dù hắn làm lão Đại của Cuồng Hùng bang đã nhiều năm, nhưng vẫn không để mẫu thân hắn biết chuyện này. Nếu lần này có thể mượn cơ hội tẩy trắng, như vậy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
- Không sai, ta là lưu manh.
Phùng Thiên Minh không cho là nhục nói:
- Nhưng ta là lưu manh có chứng nhận, còn các ngươi không có!
- Sẽ có rất nhanh thôi.
Mắt kiếng lại cười:
- Như vậy đi, đầu tiên chúng ta sẽ nói về chuyện chuyển nhượng hãng dược Watson. Ngươi lấy năm trăm vạn, chuyển nhường tất cả tư sản của Watson cho chúng ta.
- Nằm mơ! Năm trăm ngàn các ngươi cũng không mua được.
Phùng Thiên Minh nói:
- Huống chi, các ngươi có năm trăm vạn sao?
- Ở đây có tám trăm vạn.
Tùy Qua đập tay lên chiếc vali, kích thích Phùng Thiên Minh:
- Chúng ta lấy tiền của ngươi, mua công ty của ngươi.
- Không thể nào!
Phùng Thiên Minh cười lạnh nói:
- Đây là các người làm trái pháp luật!
- Ngươi nhìn xem, chúng ta nói chuyện luật pháp, ngươi lại muốn chúng ta đùa bỡn lưu manh; hiện tại chúng ta đùa bỡn lưu manh, ngươi lại muốn nói chuyện luật pháp.
Tùy Qua cười nói:
- Ngươi không cảm thấy rất buồn cười không?
- Vậy thì, tôi sẽ giải thích tỉ mỉ quá trình.
Mắt kiếng nói:
- Nếu nói chuyện luật pháp, chúng ta sẽ xử lý hợp pháp. Đây là một bản hợp đồng chuyển nhượng tư sản, làm phiền Phùng lão bản ký tên, thuận tiện đóng dấu. Sau đó, chúng ta sẽ dựa theo quy định trên hợp đồng, gửi năm trăm vạn vào tài khoản tiết kiệm của ngươi. Tất cả trình tự đều hợp pháp, bao gồm bản hợp đồng chuyển nhượng tư sản này, tôi đã cố vấn qua luật sư rồi.
- Muốn tôi ký, không có cửa đâu cưng!
Phùng Thiên Minh kêu gào nói:
- Một khi tôi ký, tôi sẽ lập tức hai bàn tay trắng, nghèo rớt mồng tơi. Nếu như vậy, tại sao tôi phải ký! Đến đây đi, các ngươi có thủ đoạn gì cứ thi triển, dù sao tôi tin các người không dám giết tôi!
- Phùng lão bản, suy nghĩ thêm đi.
Mắt kiếng khuyên:
- Người như ông, không đáng cho những tên lưu manh này phân cao thấp. Những người như chúng tôi, một khi khởi xướng tàn nhẫn, chuyện gì cũng làm được.
- Đừng nói nhảm nữa!
Phùng Thiên Minh không nhịn được nói:
- Các người muốn làm gì thì làm, chỉ cần tôi không chết, nhất định sẽ có một ngày trở về.