Tùy Qua nói:
- Nguyên nhân cụ thể, hiện tại tôi cũng lười thảo luận. Như vậy được chưa, nếu thật sự thua lỗ, một trăm vạn đầu tư của chị cứ tính vào cho tôi.
Ninh Bội không nói gì nữa, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết, một trăm vạn đối với Tùy Qua thật sự không là gì. Suy nghĩ một lát, Ninh Bội lại nói:
- Chuyện này. . . Làm sao có thể?
- Khỏi phải nói những lời khách sáo. Nhưng, lần sau nhớ đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nửa đêm gọi điện thoại tới quấy rầy tôi.
Tùy Qua nói.
Bên kia điện thoại, Ninh Bội cúp điện thoại, thở dài một hơi.
Sáng ngày thứ hai.
Văn kiện của chính phủ được đưa đến quỹ Tiên Linh Thảo Đường.
Lúc này, Tùy Qua đang ở trong phòng làm việc của Đường Vũ Khê, nhìn con dấu đỏ lòm, có chút khinh thường nói:
- Hiệu suất làm việc của Quách Minh Phong đúng là rất cao, nhanh như vậy đã ra tay với chúng ta rồi. Chúng ta hãy hủy bỏ tư cách thành viên quỹ Tiên Linh Thảo Đường của hắn.
- Anh làm như vậy để trả thù sao?
Đường Vũ Khê mỉm cười.
- Quách Minh Phong chính là một kẻ vong ân.
Tùy Qua cười cười:
- Nhưng, hắn muốn đối nghịch với chúng ta, thì tìm sai đối thủ rồi.
Vừa nói, Tùy Qua vừa cầm tờ văn kiện trên bàn, Tiên Thiên chân khí xuyên vào, trực tiếp chấn thành bụi phấn.
- Bây giờ ngay cả giấy tờ chính phủ anh cũng không để ý tới sao?
Đường Vũ Khê nói.
- Để ý tới cái rắm.
Tùy Qua nói:
- Có đại tiểu thư Đường gia làm núi dựa, anh còn lo lắng gì nữa chứ.
- Được.
Đường Vũ Khê nói:
- Không lãng phí thời gian nữa, để em gọi điện thoại cho phòng làm việc thị trưởng của Quách Minh Phong, nói cho bọn hắn biết, em không đồng ý với quyết định của bọn hắn! Xem bọn hắn làm thế nào!
- Hắc, cứ làm như thế đi.
Tùy Qua cười nói:
- Anh thích nhìn thấy em cường thế như thế này.
- Đáng ghét!
Đường Vũ Khê nói là làm, trực tiếp gọi điện thoại cho phòng làm việc thị trưởng, báo sẽ không giao lại đất như giấy tờ yêu cầu.
Hơn nữa, sau khi báo quyết định của nàng, lập tức cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết gọi điện thoại của Đường Vũ Khê, Tùy Qua thật sự có chút thưởng thức.
Ai có thể tưởng tượng, Đường Vũ Khê thoạt nhìn luôn luôn ôn nhu yếu ớt, cũng có lúc cường thế như vậy, hơn nữa còn cường thế đến mê người.
- Có cái gì đẹp mắt hay sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Chúng ta dứt khoát cự tuyệt đề nghị của bọn họ, sợ rằng bọn họ sẽ rất nhanh chọn lựa tiến hành cưỡng chế. Em thấy, những người này không đạt được mục đích sẽ không dừng tay.
- Vậy bọn họ có thể đạt được mục đích hay không?
Tùy Qua hỏi.
Đường Vũ Khê lắc đầu, cười nói:
- Anh em nói, nếu để đám quan địa phương này được như ý, tên của anh ấy sẽ bị viết ngược lại. Cho nên, anh nghĩ đám người này có thể đạt được mục đích hay không?
- Đại cữu ca thật uy mãnh!
Tùy Qua cười nói.
- Cái miệng của anh cũng càng ngày càng đáng ghét.
Đường Vũ Khê còn chưa nói xong, lại bị Tùy Qua bá đạo dùng miệng hôn nàng.
Lúc này, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên.
Bị quấy rầy chuyện tốt, Tùy Qua đương nhiên khó chịu, vừa nhìn số điện thoại gọi tới lại càng không thoải mái:
- Quách đại thị trưởng, có gì chỉ giáo?
- Tùy Qua, thu tay lại đi.
Trong điện thoại Quách Minh Phong ra vẻ người lớn nói:
- Có một số người, không phải người cậu có thể dây vào. Tôi bất kể cậu thông qua cách gì lấy được mảnh đất kia, nhưng bây giờ mau đẩy ra, tôi còn có thể làm người hoà giải cho cậu. . .
- Quách thị trưởng, không có gì phải thương lượng.
Tùy Qua nói:
- Ngoài ra, tư cách hội viên của ngài ở quỹ Tiên Linh Thảo Đường đã bị hủy bỏ. Sau này, nếu ngài có chuyện không may, đừng hy vọng vào chúng tôi.
- Tùy Qua, cậu uy hiếp tôi như vậy không có ích lợi gì.
Quách Minh Phong nói:
- Chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện, hiện tại cậu đang đối mặt với một đám thế lực như thế nào hay sao? Được rồi, tôi khuyên bảo cậu không nghe, tôi cũng không có cách nào. Chiều hôm nay, chính phủ sẽ cưỡng chế thu hồi mảnh đất kia. Bởi vì các vị cự tuyệt hòa giải, cho nên sẽ không nhận được bất kỳ bồi thường nào!
- A, vậy sao, vậy Quách đại thị trưởng cứ việc làm đi.
Tùy Qua nói.
- Hừ! Không biết thức thời!
Quách Minh Phong cả giận hừ một tiếng, cúp điện thoại.
- Ai vậy?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Quách Minh Phong.
Tùy Qua nói:
- Chiều hôm nay, hắn nói sẽ tiến hành cưỡng chế thu hồi đất. Con người này, không thấy rõ lắm tình thế, chiều hôm nay cứ để hắn hưởng thụ.
- Ừ, chiều hôm nay.
Đường Vũ Khê suy nghĩ một lát:
- Chiều nay, anh em có lẽ đã sắp xếp xong xuôi. Đi, chúng ta đi ăn cơm trưa đã, em cũng không muốn xem kịch vui lúc đang đói bụng.
Sau khi ăn uống no say, Tùy Qua và Đường Vũ Khê lái xe chạy tới hiện trường.
Dưới an bài của Tùy Qua, đám người Sơn Hùng đã sớm ở hiện trường đợi lệnh.
Mặc dù, Sơn Hùng cũng biết, những tiểu đệ tinh anh của hắn có thể hù dọa một số thôn dân, nhưng tuyệt đối không thể đối kháng với cảnh sát. Chẳng qua, lão bản đã lên tiếng, Sơn Hùng đương nhiên cũng chỉ có thể kiên trì tới đây.
Vào buổi trưa, nơi này đã bắt đầu tụ tập rất nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.
Nghe nói mảnh đất này sắp sửa bị thu hồi, bán đấu giá lại, những thôn dân này cảm giác tựa hồ lại có thể có được một chút chỗ tốt.
Hai giờ chiều.
Cảnh sát thành phố Đông Giang đúng lúc xuất hiện.
Lần này, cục trưởng cảnh sát thành phố Đông Giang Thái Minh Viễn tự mình dẫn đội, tổng cộng xuất động trên trăm tên cảnh sát.
Không chỉ như thế, còn có một trăm đội viên giữ gìn trật tự đô thị, liên hiệp với cảnh sát.
Thấy trận thế như vậy, bọn tiểu đệ của Sơn Hùng đương nhiên bắt đầu kinh hãi. Mặc dù hiện giờ bọn tiểu đệ này cũng đã trải qua tẩy trắng, nhưng đối mặt với cảnh sát, luôn cảm giác thiếu can đảm.
Sơn Hùng cũng nhận thấy tình huống không đúng sức lực, cho nên lớn tiếng nói:
- Lão bản nói, chỉ cần hôm nay chúng ta ổn định, mỗi người một ngàn đồng tiền thưởng!
Lời này quả nhiên hữu dụng hơn bất cứ thứ gì, bọn tiểu đệ của Sơn Hùng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một bước cũng không nhường, giằng co với đám cảnh sát.
Dù sao, đám tiểu đệ này cũng không ngu, biết cảnh sát không thể nào vừa xông tới đã động đến súng.
Dù sao, đây không phải là chuyện giết người phóng hỏa.
Thái Minh Viễn thấy thế, lấy từ trong xe cảnh sát ra một cái loa lớn, hét về phía đám người Sơn Hùng:
- Sơn Hùng, đám người lưu manh các ngươi, lại dám đối nghịch với chính phủ, xem ra là có chủ tâm muốn vào phòng giam rồi phải không! Hay là các ngươi ngứa da!
Hiện giờ Sơn Hùng đã tẩy trắng, kiến thức cũng nhiều hơn, hoàn toàn không sợ Thái Minh Viễn, nói với Thái Minh Viễn:
- Thái cục trưởng, ngươi cho rằng Sơn Hùng ta dễ bị hù dọa lắm sao? Muốn vào phòng giam, cũng phải có tội danh, chúng ta chỉ bảo vệ đất đai của công ty mình, còn các ngươi là muốn cưỡng chế phá bỏ, các ngươi mới là không tuân theo pháp luật! Các ngươi mới là người phạm pháp!