Lam Lan hỏi Tằng Thiết.
Tằng Thiết gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là Tùy tiên sinh đã dùng châm cứu cầm máu cho tôi!
- Tăng huynh đệ, không biết anh có biết hay không, loại thuốc dán chữa khỏi bệnh cho anh, thật ra cũng do vị Tùy Qua tiên sinh này chế biến.
Ngay vào lúc này, "Chuyên gia đặc biệt" La Văn Uyên đột nhiên mở miệng nói.
La Văn Uyên vừa mở miệng, trong lòng Tôn Thiết Lĩnh đột nhiên sáng ngời, đối với loại người cáo già như hắn, đương nhiên có thể nghe ra mê hoặc trong lời nói của La Văn Uyên. Vốn Tôn Thiết Lĩnh biết La Văn Uyên là một trung y, theo đạo lý chắc chắn sẽ không ủng hộ bệnh viện Tây y bọn họ. Ai ngờ, La Văn Uyên vừa mở miệng, lại nhắm thẳng mũi nhọn vào Tùy Qua, điều này làm cho Tôn Thiết Lĩnh ý thức được gì đó, hắn cho rằng đây là một cơ hội tốt để chuyển dời mâu thuẫn!
Cho nên, Tôn Thiết Lĩnh lập tức quăng ánh mắt "mập mờ" về phía La Văn Uyên, cho thấy hai người đã đạt thành ăn ý.
Tằng Thiết không biết La Văn Uyên đang đưa mình vào bẫy, nói:
- Lúc trước tôi không biết . Sau đó, tôi mới nghe người ta nói, loại thuốc dán kia thật ra cũng là Tùy tiên sinh chế biến. Hắn thật là một bác sĩ tốt! Một tiểu thần y!
- Tiểu thần y? Sợ là chưa chắc.
La Văn Uyên cười lạnh nói:
- Tằng huynh đệ, anh thật sự hồ đồ hay giả vờ hồ đồ? Vị tiểu thần y Tùy Qua này rõ ràng cố ý xuất hiện ở cửa bệnh viện, sau đó tùy thời đẩy mạnh tiêu thụ thuốc cao dán của hắn.
- Tại sao có thể như vậy!
Tôn Thiết Lĩnh ra vẻ kinh ngạc, tức giận đứng dậy nói:
- Các bộ phận có liên quan vẫn luôn ra sức đả kích đám người bán thuốc dạo, thật không ngờ, hiện tại những kẻ bán thuốc dạo này lại công khai xuất hiện ở cửa bệnh viện! Thật là rất đáng hận!
Tằng Thiết đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả giận nói:
- Các người. . . Không cho phép các người nói xấu Tùy tiên sinh! Đám người các ngươi, không chữa bệnh cho những người nghèo cho chúng tôi, lại còn nói xấu bác sĩ tốt, các người thật sự không bằng súc sinh!
- Anh kích động như vậy để làm gì?
La Văn Uyên thản nhiên nói:
- Không phải vì Tùy tiên sinh cho anh tiền đấy chứ?
- Cho tôi tiền? Anh nói vậy có ý gì?
Tằng Thiết hỏi.
- Ý tứ rất đơn giản.
Tôn Thiết Lĩnh vội vàng tiếp lời:
- Anh chính là người Tùy Qua thuê tới!
- Anh. . . Các người thật là ngậm máu phun người!
Tằng Thiết giận đến mức mặt đỏ bừng, nếu như trong tay hắn có cục gạch, sợ rằng sẽ trực tiếp cầm đập Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên.
- Tằng sư phụ, xin ngài bình tĩnh.
Lam Lan ý bảo Tằng Thiết không nên kích động, sau đó đưa mắt nhìn Tùy Qua:
- Tùy Qua đồng học, xin hỏi đối với chuyện này, anh có suy nghĩ gì?
- Thẳng thắn mà nói, thuốc cao dán đích xác do tôi chế luyện. Mặt khác, tôi cũng tính toán đến bệnh viện tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ .
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không có cách nào, hiện tại bác sĩ, bệnh viện mới là đại gia, thuốc của chúng tôi muốn dùng chữa bệnh cho bệnh nhân, cần phải được bệnh viện chấp nhận..
- Đích xác là như vậy.
Lam Lan hỏi tiếp:
- Nhưng vị Tằng sư phụ này có phải do anh thuê tới hay không?
- Không phải!
Tùy Qua nói:
- Khi tôi đến bệnh viện đẩy mạnh tiêu thụ thuốc cao dán, bởi vì cự tuyệt không đưa "tiền trà nước" cho ai đó cho nên bị từ chối. Lúc từ bệnh viện đi ra, vừa vặn đụng phải vị Tằng huynh đệ bị thương, cho nên thuận tay cứu hắn, cũng thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ một chút thuốc cao dán của tôi.
Khi nói đến "người nào đó", Tùy Qua cố ý nhìn về phía Tôn Thiết Lĩnh. Đây không phải là ném đá giấu tay, cố tình dội nước bẩn sao, Tùy Qua đồng dạng vẫn vẫn tương đối am hiểu. Hơn nữa lấy cớ này cũng hợp tình hợp lý.
Tôn Thiết Lĩnh vừa nghe, nhất thời rất căm tức, phản bác:
- Làm sao tôi luôn cảm thấy, người dân công này chính do anh thuê tới? Đúng không, La giáo sư?
- Ừ, người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra.
La Văn Uyên bày ra tư thế giáo sư, danh y, rất ra vẻ nói:
- Tôi chỉ nói một chút, thì có thể làm cho lời nói dối của Tùy Qua tự sụp đổ!
- Xin nói.
Tôn Thiết Lĩnh một xướng một họa.
- Có một câu tục ngữ, tên là "đả thương gân cốt cần một trăm ngày", tôi tin rằng đại đa số mọi người từng nghe qua câu này. Vị dân công huynh đệ này, nghe nói bàn tay bị thương rất nặng, xương tay vỡ vụn, gân tay gãy lìa, thử hỏi thương thế nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể khỏi hẳn trong vòng một tuần? Cho dù làm giải phẫu, ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể khép lại, còn có thể lưu lại di chứng. Đúng không, Tôn viện trưởng?
La Văn Uyên nói.
- Thật không ngờ, La giáo sư lại hiểu rõ Tây y như vậy, tình huống chính là như thế. Nếu vị dân công này bị thương rất nặng, quả quyết không thể khỏi hẳn trong vòng một tuần.
Tôn Thiết Lĩnh khẳng định nói.
- Ngươi. . . thúi lắm!
Tằng Thiết mắng:
- Chính các người không có bản lãnh, còn hoài nghi, nói xấu người khác, quả nhiên là súc sinh!
- Tằng sư phụ, xin ngài bình tĩnh!
Lam Lan lại nhắc nhở Tằng Thiết, sau đó hỏi:
- Tằng sư phụ, ngài có thẻ chứng minh hôm đó ngài xác thực bị trọng thương được không?
Tằng Thiết vừa nghe, vội vàng nói:
- Được! Tôi có mấy người bạn công nhân, bọn họ có thể chứng minh cho tôi! Hiện tại tôi có thể gọi điện cho bọn họ, mời bọn họ chứng minh. . .
- Đợi một chút.....
Tôn Thiết Lĩnh nói:
- Chứng minh bằng miệng? Đám công nhân bằng hữu của anh, có phải có giấy phép bác sĩ, bọn họ làm sao biết tình hình thương thế của anh? Vạn nhất bọn họ cũng bị người ta mua chuộc thì sao? Cho nên, anh phải đưa ra báo cáo kiểm nghiệm mới được.
- Báo cáo kiểm nghiệm?
Tằng Thiết sửng sốt, sau đó lại nói:
- Bệnh viện các người cũng không chữa trị cho tôi, tôi lấy báo cáo kiểm nghiệm ở đâu!
- Vậy là không có?
Tôn Thiết Lĩnh nói:
- Nếu chỉ nói suông thì ai chẳng nói được!
- Tình huống rất rõ ràng, một đám bán thuốc dạo mà thôi!
La Văn Uyên nói kháy.
Tằng Thiết tức đến độ chỉ hận không thể liều mạng với Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên, nhưng lại vô kế khả thi.
Nhưng, Tùy Qua vẫn rất trấn định, vẫn biểu hiện khí phách của "thiếu niên Quyền Sư".
- Tùy tiên sinh, ngài có giải thích gì không?
Lam Lan hỏi.
Tùy Qua bật cười lớn, nói:
- Đả thương gân cốt cần một trăm ngày, lời này vốn không sai. Nhưng lời này đã nói hơn ngàn năm, mà hôm nay không giống ngày xưa, y học đang phát triển, trung y cũng đang tiến bộ, đả thương gân cốt chưa chắc cần một trăm ngày mới có thể khỏi. Dĩ nhiên, đối với một số người chỉ biết gặm phương thuốc của tổ tông, không biết tiến bộ, chắc rất hiểu cảnh giới này.
- Cảnh giới? Tùy tiên sinh, ngài cảm thấy y thuật cũng có cảnh giới? Xin hỏi ngài cảm thấy y thuật của mình, đến cảnh giới gì?
Lam Lan hỏi.
- Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng có cảnh giới. Y thuật, dĩ nhiên cũng có cảnh giới.
Tùy Qua nói:
- Cảnh giới thấp nhất chính là loại người chỉ biết kê đơn vốn có, bảo thủ không chịu thay đổi. Cảnh giới trung tầng là biết biến báo. Cảnh giới thượng tầng là có thể tự nghĩ ra phương thuốc, tự nghĩ ra dược phẩm.