- Bội tỷ, chị không phải đặc biệt đến khen ngợi tôi đi?
Tùy Qua hỏi:
- Thời gian quý giá, chị nên tranh thủ tốt hơn.
- Đúng vậy.
Trữ Bội đáp:
- Kỳ thật tôi đến trường là muốn tìm cậu. Mỹ Lệ Họa Thủy nổi danh như vậy, tôi muốn tìm cậu lấy chút hàng thử về dùng đâu.
- Tôi cũng đoán được là việc này.
Hắn lấy ra một ít bình dưỡng da đưa cho nàng:
- Uống hoặc bôi ngoài đều được. Bảo đảm sau khi chị dùng, tuyệt đối sẽ không hối hận. Nhưng lần sau phải trả tiền đó.
Trữ Bội nắm chặt trong tay, sau đó thở dài:
- Cũng không biết có thể nắm chặt trái tim của đàn ông các cậu hay không. Ai, đàn ông ah, đều là có mới nới cũ…
- Chuyện gì xảy ra?
- Lão già Dương Chấn Thanh, cậu nói hắn già rồi, lại thật sự cho rằng mình tỏa sáng mùa xuân thứ hai, lại chơi trò mờ tối với một nữ lão sư phụ đạo viên của Đông đại. Lão gia hỏa kia thật sự quá ghê tởm!
- Ách…xem ra thân thể Dương hiệu trưởng đúng là khỏe rồi đâu.
Tùy Qua cười nói:
- Nhắc tới đúng là lỗi của tôi.
Sắc mặt Trữ Bội đỏ lên, nói tiếp:
- Đều do lão gia hỏa kia đắm mình trong trụy lạc. Hừ, nha đầu kia không phải trẻ xinh một chút sao, nếu đem so dáng người cùng khuôn mặt sao có thể sánh được với lão nương…bỏ đi, u oán làm chi, chỉ hi vọng Mỹ Lệ Họa Thủy thật sự tác dụng, có thể làm lão gia hỏa kia lạc đường biết quay lại.
- Yên tâm đi. Tôi khẳng định trăm phần trăm, Dương hiệu trưởng nhất định lạc đường biết quay về. Nói cách khác, nếu không được tôi bán cho ai đây?
- Tốt, hôm nay trở về dùng thử xem.
Trữ Bội nói, vẻ mặt dễ dàng hơn.
Màn đêm buông xuống, trong bái thiếp vườn trường, xuất hiện một bái thiếp trả lời, có một người tự xưng “mười năm trước tỷ cũng là hoa hậu giảng đường”, nói lão công của nàng là một lão sắc quỷ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, gần đây chơi mờ tối với nữ giáo sư trẻ tuổi, nàng cảm thấy phi thường bàng hoàng, bất lực, tuyệt vọng, may mắn nhờ bạn bè giới thiệu sử dụng Mỹ Lệ Họa Thủy, nàng dùng xong cảm giác mình trở về mười năm trước, biến thành hoa hậu giảng đường xinh đẹp tự tin ngày xưa, khi nàng xuất hiện trước mặt chồng cùng tiểu tam, không cần nói câu nào đã làm tiểu tam xấu hổ rời khỏi, mà lão công cũng lạc đường biết quay về, khóc hô cầu xin sự tha thứ của nàng.
Cuối cùng vị nữ sĩ kia còn bình luận nói: Mỹ Lệ Họa Thủy miểu sát tiểu tam!
Lại có người hỏi thăm, nếu tiểu tam cũng dùng thì làm sao?
Vị nữ sĩ kia dũng mãnh hồi đáp:
- Như vậy tỷ sẽ dạy một chiêu sát thủ - bôi Mỹ Lệ Họa Thủy lên mặt mình, đồng thời tạt axit lên mặt tiểu tam!
=
Màn đêm buông xuống.
Dương Chấn Thanh ngồi trước bàn máy tính, nhàm chán xem luận đàn giáo viên Đông đại, sau đó nhìn thấy bái thiếp, cuối cùng thấy được bình luận dũng mãnh “Mười năm trước tỷ cũng là hoa hậu giảng đường”.
Dương Chấn Thanh rít một hơi thuốc, sau đó cố lấy dũng khí lặng yên đi vào phòng ngủ.
- Cút!
Vừa đi tới cửa phòng, Dương Chấn Thanh liền nghe tiếng rống giận dữ của Trữ Bội.
- Bảo bối, để cho anh vào đi thôi. Nếu để chị em biết sẽ chê cười anh.
Dương Chấn Thanh ăn nói khép nép.
- Anh cũng sợ bị người chế giễu sao?
Trữ Bội khinh thường nói:
- Người ta đã sớm chê cười! Dương Chấn Thanh ah Dương Chấn Thanh, anh nói tôi phải nói anh sao mới tốt đây? Anh nói anh bao nhiêu tuổi rồi, còn sắc tâm bất tử, còn chơi trò mập mờ, anh nói anh cũng đã sắp xuống mồ, cả ngày còn nghĩ tới chuyện gì ah?
- Bảo bối, anh sai lầm rồi, anh sai lầm rồi không được sao?
Dương Chấn Thanh nói:
- Em cũng biết chúng tôi chỉ tối một chút mà thôi, không có phát sinh chuyện gì thực tế.
- Tôi phi! Ngoại tình tinh thần cũng là ngoại tình!
Trữ Bội tiếp tục mắng:
- Nếu không phải tính cảnh giác của lão nương mạnh mẽ, chỉ sợ đôi gian phu dâm phụ hai người đã sớm thông đồng cùng nhau. Dương Chấn Thanh a Dương Chấn Thanh, anh bảo tôi nên nói gì mới tốt đây? Người đàn bà kia, vô luận dáng người, khuôn mặt đều kém hơn tôi một mảng lớn, thật không biết ánh mắt của anh có vấn đề, hay thưởng thức của anh tầm thường, lại còn mờ tối với nàng, trình độ thưởng thức của anh làm tôi cảm thấy thật mất mặt đâu.
- Anh đã khắc sâu sai lầm, hơn nữa làm ra kiểm điểm sâu sắc.
Dương Chấn Thanh nói:
- Anh không nghĩ tới một khi lão bà của anh sửa soạn, nguyên lai còn quá xinh đẹp, còn có mị lực, anh thật sự ở trong phúc mà không biết phúc. Bảo bối, cho anh vào đi thôi, anh không muốn qua đêm trong phòng sách. Huống chi em đã uy phong trên diễn đàn trong trường, cũng nên tha thứ anh đi.
- Chuyện nào tính chuyện đó.
Trữ Bội hừ lạnh nói:
- Dương Chấn Thanh, anh thật cho rằng tôi sửa soạn phong tình vạn chủng chỉ là vì cho anh nhìn xem sao? Anh thật sự đánh giá cao mị lực của mình. Từ sau khi phát hiện anh mờ tối với người đàn bà kia, anh đã bị tôi tuyên án tội chết, sau này tôi phải đối đãi với mình tốt một chút. Bằng vào khuôn mặt, phong thái của tôi hiện tại, tôi nghĩ thế nào cũng tìm được một suất ca hai ba mươi tuổi đi, vì sao phải đem lão già như anh xem là bảo bối đâu.
- Em…em đây là ý gì?
Trong lòng Dương Chấn Thanh đột nhiên lạnh thật lạnh.
- Ý của tôi rất rõ ràng.
Trữ Bội nói:
- Tôi cảm thấy được tôi gả cho anh, quả thật chính là hoa tươi cắm lên bãi phân trâu. Thật buồn bực chính là, bãi phân trâu còn không biết quý trọng, nếu như vậy tôi dứt khoát đi tìm “bình hoa” cắm vào. Dương Chấn Thanh, sau này cuộc sống riêng tư của anh tôi sẽ không can thiệp, anh muốn tối với ai đều được, nhưng anh cũng đừng can thiệp cuộc sống riêng tư của tôi. Đúng rồi, hôm nay ở trên đường không ngờ còn gặp được vài suất ca trẻ tuổi tặng hoa hồng cho tôi, loại cảm giác này thật sự quá tốt…
Dương Chấn Thanh nghe xong, thiếu chút nữa chảy máu não, nhịn không được xông vào phòng.
Chỉ thấy trong phòng, Trữ Bội mặc áo ngủ màu tím, đang nằm trên giường xem tạp chí, trải qua Mỹ Lệ Họa Thủy bồi dưỡng, nhìn nàng tuổi trẻ rất nhiều, làn da trong trắng lộ hồng, như muốn chảy ra nước, nhìn qua đúng là thiếu phụ thượng hạng, khiến dục hỏa của Dương Chấn Thanh nổi lên, bổ nhào về phía Trữ Bội.
Đáng tiếc thiếu phụ này đã sớm liệu được động tác của hắn, dễ dàng tránh khỏi.
Trữ Bội như con rắn nước trơn tuột xuống giường, sau đó thản nhiên cười nói:
- Dương Chấn Thanh, trong thời gian ngắn này anh khỏi nghĩ đụng tới thân thể của tôi. Anh muốn ngủ trong phòng cũng được, bà cô sẽ đi ngủ khách sạn.
Dương Chấn Thanh bất đắc dĩ bò lên, sau đó ủ rũ nói:
- Em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ anh?
- Bây giờ tôi đã mất đi tin tưởng với anh.
Trữ Bội nói:
- Bất quá may mắn tôi còn chưa mất đi tin tưởng với mình, cũng không mất đi lòng tin với Tùy Qua. Hắn cho tôi mấy chai Mỹ Lệ Họa Thủy quả nhiên là không tệ, hôm nay lão nương thanh xuân tỏa sáng, nam nhân nào mà không tìm được…
- Uy…khoan khoan, em nói Tùy Qua…em luôn thưởng thức hắn như vậy, không phải định trâu già gặm cỏ non…