Đôi chân của Văn Quốc Cường vẫn là tâm bệnh của Văn Đại Gia. Kể từ khi hắn đưa nhi tử từ bệnh viện về nhà, đã chăm sóc con mười mấy năm, sau này vợ mất, hiện tại chỉ còn lại hai người sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng Văn Đại Gia vẫn lo lắng, ngày nào đó khi hắn qua đời, nhi tử sẽ chết đói.
Sau khi Văn Đại Gia nói rõ tình huống, mới hỏi Tùy Qua:
- Tiểu huynh đệ, cậu có nắm chắc trị lành bệnh cho Quốc Cường không?
- Xem qua mới biết được.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, có lẽ có bảy phần nắm chắc.
- Thật sao?
Văn Đại Gia mừng rỡ, sau đó lại chán nản nói:
- Ài, nhi tử nhà tôi nằm trên giường mười mấy năm, tính cách cũng thay đổi. Nếu lát nữa nó có nói lời nào khó nghe, hai người cũng đừng bận tâm.
- Dĩ nhiên.
Tùy Qua nói, hắn đương nhiên không đi so đo với bệnh nhân bao giờ.
Tùy Qua và Lam Lan đi theo Văn Đại Gia vào phòng của Văn Quốc Cường.
Phòng của Văn Quốc Cường rất tối, sau khi đi vào, liền ngửi thấy một mùi vị mốc meo, thối rửa.
Văn Quốc Cường nằm trên giường, không nhúc nhích, giống như người chết. Thấy Tùy Qua, Lam Lan và Văn Đại Gia tiến vào, Văn Quốc Cường cũng không có phản ứng gì, tựa hồ xem bọn họ như không khí.
- Quốc Cường, có người tới thăm con.
Văn Đại Gia nhẹ giọng nói:
- Quốc Cường, tiểu tử và cô nương này là người tốt, lần trước nếu không phải nhờ bọn họ, ta đã bị đám người giữ trật tự đô thị khi dễ rồi. Tiểu huynh đệ này đặc biệt tới trị bệnh cho con . . . Quốc Cường, con nói gì đi.
- Đi đi! Kêu bọn họ đi đi! Lão tử không cần người khác thương hại!
Văn Quốc Cường đột nhiên cả giận nói, bàn tay đập xuống giường bành bạch.
- Con nổi giận với ai chứ? Ta mới là cha con!
Văn Đại Gia cũng nổi giận, quát:
- Đồ không hiểu lễ nghĩa. Hai vị này là ân nhân của ta, cũng chỉnh là ân nhân của con, sao con lại có thái độ như vậy. Chẳng lẽ chân con hư, nên trái tim, đầu óc cũng hư rồi?
Văn Quốc Cường hừ một tiếng, nhưng cuối cùng không nổi giận nữa.
Xem ra tính tình của Văn Quốc Cường quả nhiên cổ quái, ngay cả lời nói của cha mình cũng dứt khoát không để ý tới.
Tùy Qua cũng hiểu, nằm một chỗ mười mấy năm rồi, có người nào có thể bình thường được. Hắn nhìn Văn Quốc Cường, vị tráng niên này hơn ba mươi tuổi, đầu tóc rối bù, thoạt nhìn già nua giống như cha hắn, hơn nữa ánh mắt trống rỗng, phảng phất như muốn chết đi. Hai chân Văn Quốc Cường vì thiếu hoạt động, da thịt đã héo rút, cho nên thoạt nhìn rất nhỏ, hơn nữa trên hai chân còn bị thối rữa, thoạt nhìn càng đáng thương.
Tùy Qua cũng không che giấu nữa, tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Văn Quốc Cường, sờ mạch, sau đó lại nhìn vết thương trên đùi Văn Quốc Cường, nói với Văn Đại Gia:
- Lão nhân gia, bệnh của nhi tử lão, có thể chữa khỏi.
- Cậu nói chỗ thối rữa hay là chân?
Văn Đại Gia hỏi.
- Cả hai.
Tùy Qua nói, giọng nói rất chân thật đáng tin.
Văn Quốc Cường nằm trên giường nghe thấy lời này, rốt cục cũng nhúc nhích thân thể, ánh mắt tro tàn đột nhiên sáng lên, tựa hồ một lần nữa thấy được hi vọng. Nhưng, rất nhanh ánh mắt của hắn lại tối sầm. Mặc dù hắn không được học nhiều, nhưng cũng biết rất rõ, đôi chân này của hắn xem như đã tàn phế, không thể nào đứng lên. Bất kỳ hi vọng nào, đến cuối cùng đều chỉ có thể biến thành thất vọng.
Tùy Qua đương nhiên nhìn thấu vẻ hoài nghi trong ánh mắt Văn Quốc Cường, nhưng cũng không tiếp tục khuyên nhủ Văn Quốc Cường, ngược lại nói với Văn Đại Gia:
- Văn Đại Gia, bệnh lưng gù của lão mới có mấy năm nay sao?
- Đúng vậy. Tôi cũng già rồi.
Văn Đại Gia gật đầu.
- Không phải do lớn tuổi, đây là lão vất vả lâu ngày thành tật, cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành, xem ra những năm qua lão thật sự quá cực khổ.
Tùy Qua nói, sau đó nhìn về phía Văn Quốc Cường, mặc dù Văn Quốc Cường không lên tiếng, nhưng cũng đã lệ nóng hoen mi, hiển nhiên hắn là người hiếu thuận, hiểu được những năm qua phụ thân đã cực khổ.
Thật ra, từ rất lâu, Văn Quốc Cường đã nghĩ tới cái chết, nhưng hắn biết, một khi hắn chết rồi, chỉ sợ cha hắn cũng không thể sống. Chính từ cuộc sống và tinh thần đau khổ như vậy, tính cách Văn Quốc Cường mới trở nên cổ quái như thế.
- Cực khổ gì. . . Dân quê, cũng chỉ trồng trọt kiếm sống mà thôi.
Văn Đại Gia nói.
- Lão không cần lo lắng nữa, nếu không phải là tật bệnh bẩm sinh, chữa trị sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tùy Qua nói:
- Vốn tôi định mấy ngày nữa chế một bình rượu thuốc đưa tới cho lão, thuận tiện chữa luôn bệnh lưng gù của lão, nhưng Lam tỷ và Quốc Cường đại ca hình như không tin vào y thuật của tôi, cho nên thừa dịp này. Văn Đại Gia, trong nhà lão có rượu trắng không?
- Có! Có, tôi lấy cho cậu.
Văn Đại Gia nói, vẻ mặt không khỏi có chút cao hứng, nếu như có thể trị lành cái lưng còng, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn một chút. Nhưng Tùy Qua có thể trị lành cái lưng còng của hắn không, hắn còn có chút nửa tin nửa ngờ.
Chỉ chốc lát sau, Văn Đại Gia cầm một bình rượu trắng mang đến.
Tùy Qua kêu Văn Đại Gia cởi áo, ngồi lên cái ghế gỗ, sau đó xối rượu trắng lên lòng bàn tay, hai tay chà xát lẫn nhau.
Hiện giờ tu vi của Tùy Qua đã tới Luyện Khí sơ kỳ, lực đạo trên tay đương nhiên vô cùng cường đại, khi toàn lực chà xát, rượu trắng giữa hai tay giống như bốc hơi, toát ra từng hơi khói màu trắng , nhìn thấy cảnh này Lam Lan âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó, Tùy Qua áp hai tay lên lưng Văn Đại Gia, nhiệt độ ở lòng bàn tay rất cao, khiến Văn Đại Gia hô một tiếng "Nóng quá". Ngay sau đó, Tùy Qua bắt đầu dùng phương pháp lưu thông máu, xoa bóp dọc theo huyệt vị gần cột sống của Văn Đại Gia, thủ pháp xoa bóp của hắn rất linh hoạt, thành thạo, càng làm Lam Lan thấy kinh ngạc.
Lam Lan nào biết, Tùy Qua sau khi Tôi Thể, thân thể linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa trong đầu có một bộ Thần Nông tiên thảo bí quyết, thủ đoạn xoa bóp lưu thông máu, căn bản chỉ có thể coi là chút tài mọn mà thôi.
Tùy Qua không ngừng dùng rượu trắng xoa bóp, ước chừng qua 20 phút, hắn thấy kinh lạc trên lưng Văn Đại Gia đã hoạt động được, cho nên nhanh chóng vỗ bảy tám lần lên sống lưng Văn Đại Gia, sau đó hai ngón cái đột nhiên ấn vào huyệt vị bên hông Văn Đại Gia.
Huyệt vị được kích thích, Văn Đại Gia theo phản xạ, đột nhiên ưỡn ngực.
Tách tách!
Sống lưng Văn Đại Gia truyền đến tiếng vang như rang đậu, toàn thân đột nhiên nhẹ nhõm.
- Ồ! Hay quá!
Văn Đại Gia đứng dậy, quả nhiên lưng đã có thể đứng thẳng. Cho nên, hắn vội vàng nói với Tùy Qua:
- Cảm ơn cậu. . . Tiểu tử, cậu đúng là một thần y.
- Đừng khách khí.