Nói nhảm, bóng người kia chính là Tùy Qua, hắn có thể không quen thuộc với mình được sao!
- Ma đầu, ngươi lại giở trò gì vậy?
Tùy Qua nhìn “chính mình” phía trước, không biết tâm ma này đang giở thủ đoạn gì.
- Ngươi vẫn không rõ sao?
Ma đầu nói với Tùy Qua:
- Ta chính là tâm ma của Đường Vũ Khê. Cũng tức là nói, ngươi chính là tâm ma của Đường Vũ Khê, chúng ta đều là tâm ma của nàng.
- Tâm ma cái mặt mẹ ngươi!
Tùy Qua mắng, ngưng tụ ra một đạo kiếm quang năm màu, chém tới Tùy Qua đối diện.
Nhưng điều khiến Tùy Qua không nghĩ tới chính là, đối phương lại cũng thả ra một đạo kiếm quang đồng dạng.
Ầm!
Kiếm khí chạm vào nhau. Nổ tung! Vỡ vụn!
- Tùy Qua, ngươi thật là ngu ngốc!
Ma đầu nhe răng cười nói:
- Ngươi biết tại sao ta lại dễ dàng chiếm cứ thân thể Đường Vũ Khê như vậy không? Bởi vì ta chính là xuất hiện với bộ dạng của ngươi. Nàng quá tín nhiệm ngươi, thậm chí còn hơn chính nàng, cho nên ta rất dễ dàng chiếm cứ thân thể của nàng.
- Ma đầu, ngươi quả nhiên rất vô sỉ!
Tùy Qua cười lạnh nói.
- Không có cách nào.
Na đầu tự phụ nói:
- Biết tại sao người tu hành các ngươi gọi chúng ta là tâm ma không? Bởi vì chúng ta có thể rình trộm chỗ yếu ớt nhất trong lòng các người, sau đó lợi dụng. Cho nên, bên trong thế giới tinh thần, chúng ta tựa hồ là bách chiến bách thắng.
- Thúi lắm! Nếu các ngươi là bách chiến bách thắng, vậy bệnh viện tâm thần đã sớm kín người rồi.
Tùy Qua xem thường nói:
- Hôm nay, ngươi nhất định sẽ thua trong tay ta!
- Làm sao, lại muốn động thủ sao?
Ma đầu cười nói:
- Đừng vội động thủ, cho dù động thủ ngươi cũng không giết được ta. Không bằng, ta để ngươi xem chút trò hay trước. Ta nghĩ, hiện tại ngươi nhất định rất muốn biết tình huống của Đường Vũ Khê đúng không?
Tùy Qua không tỏ ý kiến.
Ma đầu cười gian một tiếng, sau đó dùng tay chỉ ra, nhất thời vách tường sắt cứng sau lưng hắn biến mất.
Sau lưng vách tường sắt cứng kia, chính là một thế giới khác.
Thế giới này, rất gần với thế giới thực tế.
Chẳng qua, đây không thế giới chân thật, bởi vì trong thế giới này, “Tùy Qua” đang nói chuyện vui vẻ với Thẩm Quân Lăng.
Đây là một quán cà phê sang trọng. “Tùy Qua” và Thẩm Quân Lăng đang ngồi bên trong một chiếc ghế tình nhân, sau đó hai người hôn nhau mãnh liệt.
Bên ngoài quán cà phê, Đường Vũ Khê vừa vặn đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy màn này.
Xuyên thấu qua cửa kính, Đường Vũ Khê nhìn thấy rất rõ cảnh tượng bên trong.
Trong mắt Đường Vũ Khê rơi đầy lệ.
Sau đó, hình ảnh lại biến đổi, lại xuất hiện một màn khác.
Dưới tòa nhà đài truyền hình thành phố Đông Giang, “Tùy Qua” đang cầm một bó hoa hồng, còn “Lam Lan” mới từ trong tòa nhà đi ra, sau đó nhiệt tình ôm choàng lấy Tùy Qua. Tùy Qua ôm lấy Lam Lan xoay tròn, miệng hai người lại gặp nhau, không coi ai ra gì.
Lần này, Đường Vũ Khê trùng hợp lái xe đi ngang qua, cũng thấy màn này rất rõ ràng.
Lúc này, Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê hung hăng túm tay lái, tựa hồ trong lòng đã nhẫn nại đến cực hạn.
Tâm niệm Tùy Qua lại động, thấy Đường Vũ Khê khổ sở như vậy, chỉ hận không thể xông lên giải thích rõ ràng cho nàng.
Nhưng hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.
Lần này, lại là Tiểu Hoa!
Không ngờ, ma đầu ghê tởm này, thậm chí ngay cả Tiểu Hoa cũng không buông tha.
Bất đồng là, cảnh tượng lần này là ở cửa giáo khu Phát Phong.
Hơn nữa, chuyện xảy ra lần này càng không thể tin.
Ở cửa trường học, “Tiểu Hoa” tới thăm Tùy Qua , hơn nữa còn mang đến cho Tùy Qua một số đặc sản của huyện Hoàng Bình. Lúc này, vị “Tùy Qua” đồng học lại còn nói một câu khiến Tùy Qua thật sự cũng cảm thấy xấu hổ...:
- Tiểu Hoa, anh không muốn ăn những thứ này, anh muốn ăn em.
Còn Tiểu Hoa cười khanh khách nói:
- Ca, anh thật là xấu! Nếu để Đường tỷ tỷ biết được, sợ rằng nàng sẽ ghen điên lên mất!
- Mặc kệ cô ta, em không nói, anh không nói, cô ta làm sao biết. Huống chi, đợi gạo sống nấu thành cơm chín, còn sợ gì nữa!
- Anh, anh thật là xấu! Nhưng, ai bảo em là con dâu nuôi từ bé của nhà anh, anh muốn làm gì, em còn có thể phản kháng hay sao.
Trong cảnh tượng này, đương nhiên cũng có Đường Vũ Khê, nàng đang từ trong nhà Hứa Hành Sơn đi ra ngoài, lái xe đi qua nơi này.
Trong xe, Đường Vũ Khê đã lệ rơi đầy mặt.
Tùy Qua biết, Đường Vũ Khê trong mấy cảnh tượng này, là Đường Vũ Khê thật sự.
Lúc này, Tùy Qua cũng hiểu ma đầu kia làm thế nào dễ dàng đánh bại tinh thần của Đường Vũ Khê, lấy được quyền khống chế thân thể của nàng.
Tâm ma quả nhiên là tâm ma, nó thật sự tìm được nhược điểm trong lòng Đường Vũ Khê, hơn nữa thành công lợi dụng nhược điểm này.
Nhược điểm trong lòng Đường Vũ Khê chính là Tùy Qua.
Nhưng “Tùy Qua” này, không phải là Tùy Qua chân chính, mà là Tùy Qua do tâm ma chế tạo.
Nhưng đồng thời cũng là Tùy Qua Đường Vũ Khê sợ nhất.
Đường Vũ Khê sợ cái gì?
Đương nhiên là nàng sợ Tùy Qua, là một kẻ sở khanh, lừa gạt nàng, sợ nàng yêu nhầm người.
Tâm ma bắt được điểm này, cho nên chế tạo ra một tên Tùy Qua khốn kiếp, súc sinh trong thế giới tinh thần của nàng, sau đó càng không ngừng dùng “Tùy Qua” này hành hạ Đường Vũ Khê, đánh tan tinh thần của nàng.
Rất hiển nhiên, tên tâm ma giảo hoạt này đã thành công.
Nó vô cùng thành công lợi dụng Tùy Qua đánh tan tinh thần của Đường Vũ Khê.
- Vũ Khê, đừng để súc sinh kia lừa gạt!
Tùy Qua hét lớn về phía Đường Vũ Khê.
Nhưng lúc này, hình ảnh biến mất, vách tường lại khôi phục.
- Nàng không nghe được thanh âm của ngươi.
Ma đầu lãnh khốc nói:
- Tinh thần lực của nàng, đã bị ta trục xuất đến một nơi khác, đợi sau khi tinh thần của nàng bị ngươi hành hạ đến phát điên, ta sẽ dễ dàng hoàn toàn thu thập nàng.
- Tên súc sinh này! Đây không phải ta!
Tùy Qua giận dữ hét.
- Dĩ nhiên.
Ma đầu cười nói:
- Đây không phải ngươi. Nhưng, đó là ta căn cứ vào ngươi chế tạo nên, cho nên ngươi chính là tâm ma của nàng. Thế nào, có phải ngươi cảm thấy rất căm tức hay không? Căm tức là được rồi, ngươi càng căm tức, chết lại càng mau!
- Cho dù ta chết, ta cũng có thể giết chết ngươi!
Tùy Qua lạnh lùng nói, mấy đạo kiếm quang năm màu chia ra chém tới.
Vù! Vù! Vù!
Kiếm khí gào thét.
Mặc dù những kiếm khí năm màu này cũng là tinh thần lực ngưng tụ mà thành, cũng không phải kiếm khí chân chính, nhưng kiếm ý vẫn uy thế kinh người, xé toang không gian, chém về phía ma đầu.
Nhưng lúc này, ma đầu kia lại đột nhiên biến mất.
Tùy Qua dùng tinh thần lực ngưng tụ kiếm quang năm màu, chém lên vách tường sắt cứng, phát ra một tiếng vang chói tai.
Nhưng vách tường kia không bị kiếm quang năm màu chém ra, thậm chí không có một chút dấu vết.
- Nhìn thấy chưa, đây chính là chênh lệch giữa chúng ta!
Thanh âm cuồng vọng của ma đầu tiếp tục vang lên trong phòng, nhưng hắn đã hoàn toàn biến mất:
- Tùy Qua, bất luận ở bên ngoài, ngươi cường đại đến cỡ nào, nhưng trong thế giới tinh thần, ngươi vĩnh viễn không thắng được ta, ta chính là chúa tể của thế giới này, ta chính là tồn tại nắm trong tay tất cả, ta chính là. . .