Lam Lan đột nhiên nói:
- Tôi nghe nói lão tổng của quỹ Tiên Linh Thảo đường là một đại mỹ nữ, hình như là tên là Đường Vũ Khê. Đúng rồi, không biết hai người có quan hệ như thế nào?
- Cô ấy... là bạn gái của tôi.
Tùy Qua thành thật nói.
Mặc dù trong đầu Tùy Qua đồng học đúng là có mang nhiều ý niệm cầm thú, nhưng khi hắn đứng trước mặt Lam Lan chính diện trả lời vấn đề này, hắn vẫn không thể nói hùng hồn, thậm chí trong lòng cảm giác có một loại mùi vị không dễ chịu.
Cái này gọi là gì? La lương tâm mình chưa mất hết sao?
Tùy Qua tự giễu cười cười.
- A, như vậy xem ra anh thật sự có duyên với nữ nhân.
Lam Lan chợt cười nói:
- Có một đại mỹ nữ làm bạn gái, hơn nữa người ta còn dụng tâm trợ giúp anh, anh nhất định phải quý trọng. Đáng tiếc, cô gái ưu tú như thế….thật là tiện nghi cho anh, nếu cô ấy thích con gái thì tốt.
- Chẳng lẽ cô muốn thay người yêu hay sao?
Tùy Qua nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ Lam Lan và Yên Vũ Đồng thật sự yêu nhau?
- Con người anh đúng là xấu xa, ít nhất có thể làm tỷ muội của cô ấy không phải sao.
Lam Lan nói.
- Ngàn vạn đừng!
Tùy Qua vội vàng nói:
- Cô và Yên Vũ Đồng đã đủ lãng phí tài nguyên rồi.
Nhưng lúc này, trong lòng Tùy Qua đồng học vẫn đang suy nghĩ, hay là sớm thúc đẩy Nhân Mộc sinh trưởng, sau đó chế biến thành linh dược, kéo Lam đại chủ biên về quỹ đạo. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng không thể bị hủy trong tay Yên Vũ Đồng.
Về phần Yên Vũ Đồng, cứ để cô ta đi con đường đấy đi.
Vừa đi vừa nói, hai người đã đến công ty.
Phòng làm việc của Tùy Qua đã tạm thời bị đổi thành phòng trị liệu, Diên Vân hòa thượng đang ở bên trong bận rộn chữa bệnh cho mọi người.
Chưa nói chuyện gì khác, chỉ riêng vẻ mặt, khí chất của Diên Vân hòa thượng, cũng đủ mang đến lòng tin cho rất nhiều bệnh nhân rồi. Dù sao, Diên Vân hòa thượng cũng là cao tăng của Thiếu Lâm tự, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất xuất trần, lòng mang từ bi, còn có vẻ mặt bảo tướng trang nghiêm, làm cho người ta cảm giác, hắn chính là một từ bi tôn giả đi lại ở nhân gian.
Chỉ nhìn vẻ ngoài, Diên Vân hòa thượng đúng là càng giống một thế ngoại thần y.
Còn Tùy Qua đồng học, nhìn thế nào cũng có chút giống như lang trung giang hồ.
Thấy Tùy Qua và Lam Lan đi vào, Diên Vân lên tiếng chào hỏi Tùy Qua, sau đó trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
Mấy phút sau, sau khi Diên Vân chữa trị xong cho một vị bệnh nhân, mới đứng dậy nói với Tùy Qua:
- Chúc mừng Tùy huynh, lại vượt vào bước mấu chốt nhanh như vậy!
Cảm nhận được Tùy Qua đã bước vào Tiên Thiên kỳ, trên mặt Diên Vân tràn ngập hâm mộ.
Tiên Thiên kỳ, đây là cảnh giới truyền kỳ mà rất nhiều người tập võ tha thiết ước mơ, Diên Vân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- Xin lỗi các vị, tôi nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ tiếp tục trị liệu cho mọi người.
Diên Vân nói với bệnh nhân trong phòng .
Ra ngoài phòng, Diên Vân mới nói với Tùy Qua:
- Người mắc bệnh nặng của thôn Thanh Hòa tổng cộng có hai mươi ba người, một nửa đã được chữa khỏi, một nửa còn lại, bệnh tình cũng giảm bớt không ít, xem ra không đến mấy ngày là có thể khỏi.
- Thật là cực khổ Diên Vân huynh rồi.
Tùy Qua nói.
- Cũng là nhờ linh dược của Tùy huynh, nếu không, với y thuật của ta, liệu có thể cứu được mấy người.
Diên Vân cảm khái nói:
- Cho đến hiện tại, ta mới thật sự ý thức được ban đầu rời khỏi Thiếu Lâm tự tới giúp ngươi, thật là một quyết sách sáng suốt. Nhìn thấy những người bệnh nặng khôi phục sinh cơ, thấy gia đình của bọn họ lại tràn đầy hi vọng, ta cảm thấy có ý nghĩa hơn rất nhiều ngày ngày ở Thiếu Lâm tự tụng kinh niệm phật!
- Có lẽ trời sanh ngươi thích hợp làm một người đi ngược với đạo lý.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng cảm giác ngươi nói, ta cũng từng trải qua. Đúng là, trong mắt ta, việc làm hiện tại của ngươi ý nghĩa hơn rất nhiều việc ở Thiếu Lâm tự tụng kinh lễ phật.
- Đối với ta mà nói, đây cũng là một loại tu hành.
Diên Vân hòa thượng nói:
- Chẳng qua, ta không biết khi nào mới có thể giống như Tùy huynh, đột phá Tiên Thiên, tìm được con đường tu hành thuộc về mình.
- Có lẽ không bao lâu nữa.
Tùy Qua nói:
- Đợi sau khi giải quyết những chuyện này, huynh đệ chúng ta se trao đổi một chút tâm đắc, xem xem một chút kinh nghiệm của ta có hữu dụng gì với ngươi không.
- Vậy phải tạ ơn Tùy huynh trước rồi.
Vừa nói, Diên Vân hòa thượng vừa chấp tay hành lễ với Tùy Qua.
- Cần gì phải khách sáo như vậy?
Tùy Qua khiêm nhường nói.
- Truyền đạo thụ nghiệp, ta đương nhiên phải thi lễ.
Diên Vân hòa thượng nghiêm nghị nói.
- Đéo đỡ được! Ngươi khách khí như vậy, làm cho ta cảm thấy rất áp lực, ngươi biết không?
Tùy Qua cười mắng:
- Nếu không nghĩ ra cách cho ngươi đột phá, đến lúc đó trong lòng ta sẽ cảm thấy áy náy. Áy náy, ngươi có hiểu không?
- Vậy Tùy huynh phải dốc sức tương trợ rồi.
Trong đôi mắt Diên Vân hiện lên vài tia giảo hoạt.
- Nhất định sẽ dốc sức tương trợ .
Tùy Qua nói:
- Bệnh nhân thôn Thanh Hòa trên căn bản đã giải quyết xong. Nhưng, kẻ tội đồ gây chuyện đâu rồi, không biết Tống Văn Hiên chết dí ở đâu, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Diên Vân huynh, ngươi đã gặp Tống Văn Hiên chưa?
- Tống lão mấy ngày trước có xuất hiện, mấy ngày nay lại không thấy bóng người.
Giọng nói của Diên Vân đối với Tống Văn Hiên cũng rất tôn kính, đây là căn cứ vào tôn kính đối với tu vi Tiên Thiên kỳ của Tống Văn Hiên.
- Thật sao, lão đầu tử này đi đâu không biết, điện thoại cũng gọi không được.
Tùy Qua nghi ngờ nói.
Suy nghĩ một lát, Tùy Qua cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, Tống Văn Hiên làm việc chắc chắn sẽ đáng tin cậy.
Nhưng đi bắt một dược thương lòng dạ hiểm độc mà thôi, làm sao đến hiện tại vẫn không có hồi âm.
Tùy Qua quyết định gọi điện cho Tống Lập Hào.
Nhưng ngay sau đó phát hiện điện thoại di động của mình đã ướt nhẹp, ngay cả thẻ điện thoại cũng bị hỏng, căn bản không nhớ số điện thoại của Tống Lập Hào. Bất đắc dĩ, Tùy Qua đành phải cùng Lam Lan trở về khu vực thành thị, đi làm lại thẻ điện thoại.
Trên đường, Lam Lan hỏi Tùy Qua:
- Anh nói còn một việc phải làm, rút cuộc là việc gì?
- Hãng dược Xuân Huy.
Tùy Qua nói:
- Tôi đã cho người đi thăm dò rồi, nhưng xem ra thật sự có một chút vấn đề.
- Vậy làm sao đây?
Lam Lan nói:
- Bản thân lai lịch của hãng dược Xuân Huy cũng có chút vấn đề, người của anh không phải chọc tới phiền toái chứ. Ai, vậy làm sao đây, bằng không tôi đi nhờ cha tôi, kêu ông ấy giúp một tay.
Thái độ của Lam Lan đối cha nàng tựa hồ cũng không tốt, nếu như không phải quan hệ đến Tùy Qua, có lẽ nàng quả quyết sẽ không nói lời nhờ vả cha mình.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Cô cũng không cần lo lắng, chuyện không nghiêm trọng như vậy, người tôi phái đi rất lợi hại, có lẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.