Chỉ trong hai ba ngày, phụ tử Tống thị đã chuẩn bị kỹ càng, sau đó an bài một cuộc họp ban giám đốc, để Tùy Qua xuất hiện, đồng thời tuyên bố với các thành viên thay đổi trọng đại này.
Thành thật mà nói, Tùy Qua cũng không thích xuất hiện trong hội nghị như vậy, nhưng cũng biết hôm nay nhất định phải đi.
Cho nên, Tùy Qua mới dẫn theo Mắt Kiếng, hai người lái xe đến thành phố Tây Giang.
Trên đường đi, Mắt Kiếng rất hưng phấn nói:
- Lão bản, cậu thật quá trâu bò! Lúc trước cậu nói muốn hợp tác với hãng dược Thiên Phách, tôi còn tưởng cậu nói giỡn, dù sao người ta cũng là công ty thị trường, cho dù muốn hợp tác, khẳng định cũng là lựa chọn phương thức thâu tóm công ty của chúng ta. Ai ngờ, chỉ chớp mắt cậu lại tìm được hãng dược Tống thị, hơn nữa nhanh như vậy đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, tôi thật sự không bội phục cậu cũng không được!
- Không phải tôi trâu bò, mà là thuốc dán của chúng ta trâu bò.
Tùy Qua nói:
- Bọn họ coi trọng tiềm lực phát triển của Đế Ngọc cao, cho nên mới quyết định hợp tác với chúng ta, bọn họ không phải người ngu.
- Hắc, cũng đúng.
Mắt Kiếng nói:
- Nhưng, lúc trước Tống thị không phải vẫn có địch ý với chúng ta, còn làm ra những cử động, rõ ràng nhắm vào công ty chúng ta. Làm sao chỉ chớp mắt, lại muốn hợp tác với chúng ta, hơn nữa còn cho chúng tôi trực tiếp nhập cổ phần, chuyện này đúng là chuyện tốt. Phương thức nhập cổ phần có thể tốt hơn bị người ta thu mua.
- Điều này cũng không có gì kỳ quái.
Tùy Qua không quan tâm hơn thua nói:
- Mắt Kiếng anh làm ăn lâu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn thấu hay sao. Trên mặt trận làm ăn, không có gì hơn tranh giành ích lợi. Lúc trước hãng dược Tống thị cảm nhận được uy hiếp của chúng ta, cho nên ban đầu mới vận dụng số lượng lớn kim tiền, chuẩn bị uy hiếp, bóp chết chúng ta từ trong trứng nước, ai ngờ chúng ta chuyển bại thành thắng, lượng tiêu thụ của Đế Ngọc cao lại càng không thể tốt hơn. Hãng dược Tống thị thấy không có cách nào bóp chết chúng ta, chỉ có thể chọn lựa con đường hợp tác.
- Lão bản nói rất thấu triệt.
Mắt Kiếng vuốt đuôi nịnh bợ.
- Mắt Kiếng, anh cũng chuẩn bị sẵn sàng đi.
Tùy Qua lại nói:
- Chuẩn bị trở thành tổng giám đốc của hãng dược Tống thị.
- Cái gì?
Mắt Kiếng thoáng chốc run tay, chiếc xe nhất thời cũng lao vút đi, hắn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
Những lời này của Tùy Qua thật sự quá rung động.
- Lão bản... cậu đang nói đùa sao?
Mắt Kiếng hỏi.
- Anh cho tôi đang nói đùa sao?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Ngu ngốc.
Ngay vào lúc này, một chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng nhanh chóng vượt qua chiếc xe Santôina 3000 của Tùy Qua và Mắt Kiếng, hơn nữa bên trong có một công tử ca dựng ngón giữa về phía Mắt Kiếng và Tùy Qua, hơn nữa cao giọng la mắng, hình thái cực kỳ lớn lối.
Sau khi mắng xong, công tử ca kia còn lượn một đường chữ S, sau đó mới dùng tư thái người thắng nghênh ngang rời đi.
- Khốn khiếp, đợi làm xong việc, tôi sẽ tìm người giết chết hắn, lại dám trêu lão bản...
Mắt Kiếng hùng hổ nói, nếu không phải vì xe quá kém, Mắt Kiếng đã lập tức vượt qua, sau đó đánh bay cả người lẫn xe.
- Được rồi.
Tùy Qua nói:
- Tranh giành ý khí như vậy, không đáng.
- Lão bản, chính là chiếc xe này không thể tranh khí.
Mắt Kiếng nói.
- Anh muốn đổi xe khác sao?
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Công ty dược Watson của chúng ta có quy mô như vậy, để anh lái một chiếc Santôina đã là rất tốt rồi. Chẳng lẽ anh còn muốn lái loại xe thể thao gì đó mới đã nghiền hay sao?
- Ài, dù sao tôi cũng là tổng giám đốc điều hành mà.
Mắt Kiếng buồn khổ nói:
- Cậu không biết, mỗi lần tôi đi tán gái, vừa bắt đầu còn thuận buồm xuôi gió, nhưng mỗi lần muốn dẫn con bé rời đi, người ta vừa nhìn tôi lái chiếc xe này, lập tức không tin tôi là tổng giám đốc điều hành của công ty dược, lập tức nói bye bye với tôi. Người ta còn nói, người lái xe này, căn bản không thể làm nàng ướt át, nhất định cả đời làm lưu manh.
- Cha mẹ nó! Anh thật là không có tiền đồ!
Tùy Qua nói:
- Tốt xấu gì anh còn có xe hơi để đi, tôi là lão bản mà cũng chỉ có một chiếc xe đạp, chẳng lẽ tôi cũng không đi tán gái được sao.
Nói tới đây, Tùy Qua đồng học cũng có chút dương dương tự đắc.
Dù sao, cũng không phải tất cả mọi người có thể cưỡi một chiếc xe lại tán được một muội muội xinh đẹp như Đường Vũ Khê.
- Lão bản, không phải ai cũng có mị lực giống như cậu, đúng không?
Mắt Kiếng nói:
- Ai bảo cậu đẹp trai như vậy.
Tùy Qua nghe lời này, quả nhiên cảm thấy thoải mái, nói:
- Được. Chờ sau khi anh làm tổng giám đốc của hãng dược Tống thị, sẽ cho anh một chiếc xe tốt. Nhưng chi phí khấu trừ vào tiền hoa hồng cuối năm!
Mắt Kiếng nghe lời này, nhất thời im lặng.
Từ Đông Giang đến Tây Giang, chỉ cách một con sông.
Cho nên, sau khi qua cầu, rất nhanh đã đến.
Đầu đường, Tùy Qua nhìn thấy chiếc xe Lamborghini lúc trước bị cảnh sát giao thông cản lại, rất hiển nhiên là vì vượt quá tốc độ.
Lúc này, công tử ca ngồi trong xe đang kêu gào với cảnh sát giao thông:
- Mẹ kiếp , mắt mày mọc trên đít sao? Không nhìn thấy biển số xe của lão tử sao? Nói cho mày biết, bác tôi chính là Phó thị trưởng thường vụ thành phố Tây Giang! Cha tôi là...
- Thật xin lỗi, mời xuống xe, tiếp nhận giấy phạt.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi tựa hồ rất kiên trì nguyên tắc.
- Mày tới đây. Tới gần chút nữa.
Công tử ca nói với viên cảnh sát giao thông. Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi không biết công tử ca muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là tới gần, sau đó chuẩn bị viết giấy phạt cho hắn.
Bốp !
Đúng lúc này, lại thấy tên công tử ca hung hăng tát viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, khiến hắn lảo đảo một cái, cái mũ trên đỉnh đầu cũng bị đánh bay.
- Khốn khiếp, tên cảnh sát giao thông nhãi nhép thật sự muốn chết sao!
Công tử ca mắng.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi bị một tát này tỉnh mộng, nhưng cũng đằng đằng sát khí, xem dáng vẻ rõ ràng tính toán cho vị công tử ca này một chút giáo huấn rồi.
Tùy Qua có chút thích thú nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm khen viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi có chút cốt khí.
Bốp!
Khi viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi đang muốn động thủ, đột nhiên bên cạnh nhanh chóng nhảy tới một người, hung hăng tát lên mặt hắn.
Viên cảnh sát giao thông đáng thương, lần thứ hai bị ăn bạt tai.
Nhưng người tát hắn, không phải là công tử ca kia, mà là một người cảnh sát giao thông khác, hơn nữa còn là một đội trưởng. Tên cảnh sát giao thông đội trưởng nhìn về phía công tử ca cười nói:
- Thường công tử, ngài muốn tới thành phố Tây Giang sao? Sao ngài không báo trước một tiếng, nếu không tôi đã cho người mở đường cho ngài rồi.
- Hừ!
Công tử ca hừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, hiển nhiên không tính toán bỏ qua.
Viên cảnh sát giao thông đội trưởng nhìn ra ý tứ của vị Thường công tử, tiếp tục cười nói:
- Hắn mới tới, không nhận ra Thường công tử, nếu không, nào dám chặn xe của ngài.