- Tới đây!
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi ôm mặt, do dự.
Vị đội trưởng kia thấp giọng nói bên tai:
- Mẹ kiếp! Lý Tiểu Quý, cậu muốn chết cũng đừng liên lụy đến lão tử! Khốn khiếp, cậu chọc ai không chọc, cậu lại chọc vào loại này. Nếu cậu đắc tội với Thường công tử, tôi bảo đảm ngày mai cậu chắc chắn sẽ mất việc!
Cảnh sát giao thông trẻ tuổi vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.
- Mẹ kiếp, còn chưa cút tới đây! Có phải thật sự muốn mất việc không?
Công tử ca quát về phía viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi.
Bị công tử ca quát như vậy, cảnh sát giao thông trẻ tuổi càng lo lắng, đành phải kiên trì đi tới.
Lúc này trong tay công tử ca đã cầm một điếu thuốc, hắn phun khói thuốc lên mặt viên cảnh sát giao thông, hài hước cười nói:
- Làm sao, kiên trì nguyên tắc có phải rất thoải mái hay không? Đáng tiếc, mắt chó đui mù kiên trì nguyên tắc, sẽ chỉ khiến ngươi mất việc rất nhanh, thậm chí sẽ chết rất mau!
Lúc này, công tử ca lại lấy ra một chiếc điện thoại di động, cười nói:
- Nhìn thấy số điện thoại trên đây không? Đây là số điện thoại của Lâm cục trưởng. Tôi chỉ cần gọi điện cho hắn, ngươi hãy nói tạm biệt với công việc này đi. Thế nào, tôi gọi hay không gọi đây?
- Chuyện này...
Trong lòng viên cảnh sát giao thông hiển nhiên đang kịch liệt gào thét, giờ phút này, có lẽ hắn đang nghĩ tới cuộc sống vì thi đậu nhân viên công vụ mà nỗ lực học tập, nghĩ tới chờ đợi của người nhà đối với hắn, nghĩ tới bạn gái.... Rốt cục, hắn cúi đầu, nói với công tử ca:
- Thật xin lỗi, tôi có mắt không biết thái sơn... Thường công tử, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi.
- Vậy là được rồi.
Công tử ca cười hắc hắc, ném điện thoại vào chỗ ngồi bên cạnh:
- Cái tát vừa rồi, coi như bổn công tử tặng quà ra mắt cho ngươi. Nhưng muốn nhớ lâu, tốt nhất là tự mình tát vào mặt mình...
Bốp ! Bốp !
Công tử ca còn chưa nói xong, viên cảnh sát giao thông đã bắt đầu liên tiếp tát vào mặt mình.
Quả nhiên, con người chỉ cần buông xuống tôn nghiêm, chuyện gì cũng có thể làm ra.
- Ha ha
Công tử ca rất đắc ý nở nụ cười, sau đó nói với tên cảnh sát giao thông đội trưởng:
- Quản giáo cấp dưới của mình cho tốt, đừng để chuyện này xảy ra lần nữa.
Sau đó, công tử ca lại nói viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi:
- Nhớ lấy, làm chó cũng phải có giác ngộ làm chó! Đừng có ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra, há mồm cắn loạn, rất có thể bị chủ nhân đánh chết.
Cuối cùng, công tử ca hừ lạnh một tiếng, lái xe đi xa.
Viên cảnh sát giao thông tựa như u mê, vẫn tát vào mặt mình.
- Đủ rồi!
Tên đội trưởng đi tới, kéo tay viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, có chút đau khổ nói:
- Hiện tại, cậu cuối cùng đã biết, miếng cơm của chúng ta cũng không dễ ăn, sau này nhớ rút kinh nghiệm.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi mờ mịt gật đầu.
- Đi thôi.
Tùy Qua nói với Mắt Kiếng:
- Đáng tiếc, mất đi một người chánh trực, có thê một con chó cúi đầu.
Mắt Kiếng đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi quát lên:
- Còn đậu ở đó làm gì! Muốn chờ lão tử viết giấy phạt cho các ngươi sao! Mẹ kiếp , đi nhanh lên! Nhìn cái gì...
Mắt Kiếng nhất thời trợn tròn mắt, vừa lái xe vừa nói:
- Người biến thành chó, quả nhiên rất nhanh.
- Bởi vì thế đạo, làm chó còn dễ dàng hơn làm người.
Tùy Qua bình thản nói.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Khi Mắt Kiếng lái xe vào bãi đậu xe dưới đất của hãng dược Tống thị, lại một lần nữa đụng phải vị “Thường công tử” lái chiếc xe Lamborghini. Nhưng lúc này bên cạnh Thường công tử còn có một nữ nhân yêu mị, hai người đang hôn nhau điên cuồng trong xe.
Mắt Kiếng cố ý dừng xe bên cạnh xe của Thường công tử, hứng thú nhìn Thường công tử biểu diễn.
- Thường Uy... Đừng hôn nữa, người ta nhìn kìa.
Nữ nhân bên cạnh xấu hổ nói.
- Cha mẹ nó! Nhìn cái đầu ngươi.
Vị công tử ca tên Thường Uy mắng Mắt Kiếng, sau đó nhận ra chiếc xe Santôina của Mắt Kiếng:
- Mẹ kiếp, là thằng ngốc nhà ngươi! Mau cút đi, đừng làm hỏng tâm tình của bổn công tử .
Mắt Kiếng đã sớm muốn động thủ dạy dỗ tên công tử ca này, vốn chuẩn bị ra tay, lại nghe thấy Tùy Qua nói:
- Lát nữa phải đi tham gia đại hội cổ đông, đừng dính vào mấy chuyện phức tạp.
Tùy Qua nói như thế, Mắt Kiếng đương nhiên không thể động thủ.
Thường Uy nhìn Tùy Qua, thấy tiểu tử này mặc một bộ trang phục rẻ tiền, khinh thường nói:
- Thì ra là làm việc lặt vặt cho hãng dược Tống thị. Bổn công tử cũng là cổ đông, cũng không chấp nhặt với các người, cút đi.
Mắt Kiếng chỉ hận không thể lập tức động thủ đánh người, nhưng nhìn thấy Tùy Qua bước đi, cũng đành đi theo.
Đến đại sảnh cao ốc hãng dược Tống thị, an ninh gác cửa nhìn Mắt Kiếng và Tùy Qua dò hỏi:
- Xin hỏi các vị tới đây làm gì?
- Nói nhảm, đương nhiên là tới tham gia đại hội cổ đông.
Mắt Kiếng nói:
- Vị bên cạnh tôi chính là đại cổ đông của hãng dược Tống thị các người.
Tên an ninh tựa hồ không tin. Nếu là Mắt Kiếng còn có chút giống như cổ đông, nhưng Tùy Qua nhìn thế nào cũng không giống đại cổ đông gì cả.
Tên an ninh đang chuẩn bị cẩn thận kiểm tra lai lịch của Mắt Kiếng và Tùy Qua, lúc này lại nghe thấy một tiếng cười sảng lãng vang lên:
- Tùy tiên sinh, ngài tới sớm thật.
Tên an ninh vừa nhìn, người vừa lên tiếng long hành hổ bộ, uy thế bất phàm, rõ ràng chính là người cầm lái hãng dược Tống thị, Tống Thiên Húc. Khi Tống Thiên Húc đối mặt với Tùy Qua, lại dùng “Ngài” để xưng hô, lại còn tự mình ra đón tiếp, tiểu tử trước mặt này rút cuộc là thần thánh phương nào?
Tùy Qua khẽ mỉm cười, nói:
- Dù sao cũng là đại sự của hai công ty, đương nhiên không thể tới trễ.
- Tùy tiên sinh nói đúng, đây đúng là một đại sự.
Tống Thiên Húc nói:
- Tất cả mọi việc đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Nếu Tùy tiên sinh đã tới, vậy chúng ta lập tức mở cuộc họp, tránh lãng phí thời gian quý giá của Tùy tiên sinh.
Nghe lời này của Tống Thiên Húc, đừng bảo là an ninh hoảng sợ, ngay cả Mắt Kiếng cũng trợn tròn mắt.
Tống Thiên Húc là chủ tịch của hãng dược Tống thị!
Nhưng trước mặt Tùy Qua, hắn lại toát ra tư thái “nhún nhường”!
Dưới sự hướng dẫn của Tống Thiên Húc, Tùy Qua và Mắt Kiếng đã xuất hiện trong phòng họp của hãng dược Tống thị.
Hiện giờ trong phòng có khoảng hai ba mươi người, toàn bộ đều là cổ đông của hãng dược Tống thị.
Nhưng phía trên còn có mấy ghế trống, hiển nhiên còn có người chưa tới.
Tất cả mọi người, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Tùy Qua và Mắt Kiếng, những người này cũng đã sớm nghe tin tức, mơ hồ biết đại hội cổ đông lần này có thể xuất hiện biến hóa lớn, mà Tùy Qua và Mắt Kiếng là hai khuôn mặt mới, hiển nhiên là nhân vật mấu chốt của biến hóa lần này. Vốn những cổ đông này đều cho rằng Mắt Kiếng có thể là nhân vật mấu chốt nhất, nhưng khi bọn hắn thấy Tống Thiên Húc tự mình kéo ghế, để Tùy Qua ngồi lên, những người này lập tức sợ ngây người!