- Đáng tiếc, ý nghĩ của ngươi quá ngây thơ. Quên nói cho anh biết, người muốn phá giải thuốc cao da chó nhà chúng ta cũng không ít, nhưng chế tạo ra thuốc dán có thể làm què chân, chỉ sợ chỉ có mình anh.
Lý Minh Ý bị Tùy Qua châm chọc đến đỏ mặt, nhớ tới buổi sáng, hắn còn đang diễu võ dương oai với Tùy Qua trong điện thoại, lúc này càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chỉ hận không tìm được một cái hố để chui vào.
Nhưng cho dù trên sàn nhà thật sự có một cái hố, Lý Minh Ý cũng không thể chui vào, bởi vì đôi chân què của mẫu thân hắn có thể chữa khỏi hay không, đều nằm trong tay Tùy Qua đồng học.
Lý Minh Ý thật ra cũng không muốn đến van xin Tùy Qua , nhưng sau khi mẹ hắn bị đưa vào bệnh viện, các chuyên gia bệnh viện cũng tỏ vẻ không thể ra sức, hơn nữa đề nghị cắt bỏ chân. Nếu như vậy, chỉ sợ cả đời này mẹ hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Một tờ thuốc dán biến trị phong thấp thành cắt chân, Lý Minh Ý cảm thấy thật sự hổ thẹn với mẹ mình.
Phù phù!
Kèm theo tiếng vang thanh thúy này, Lý Minh Ý quỳ gối trước mặt Tùy Qua.
Đúng vậy, hắn quỳ.
Quỳ rất thanh thúy, rất vang dội, khiến Cao Phong đang chơi trò chơi cũng kinh ngạc nhảy lên, con chuột run lên, suýt nữa bị ma thú làm cho chết khô.
- Tùy tiên sinh, tôi biết mình là súc sinh, là cầm thú khốn kiếp, không bằng heo chó, lương tâm chó gặm, nhưng mẹ tôi vô tội, tôi nào biết, dán hai tờ thuốc dán, lại có thể làm hai chân mẹ tôi bị què. Tùy tiên sinh, nếu như trong lòng ngài không thoải mái, ngài cứ việc bạt tai, đánh tôi, nhưng xin ngài nhất định phải cứu mẹ tôi. . .
- Đứng lên đi.
Tùy Qua nói với Lý Minh Ý.
Dưới gối đàn ông có hoàng kim, một người đàn ông có thể quỳ xuống vì mẹ mình, xem như còn một chút nhân tính, chưa mất lương tâm.
Tùy Qua từ nhỏ không cha không mẹ, nhưng vì lão địa chủ, lại là một người có hiếu tâm, thấy Lý Minh Ý quỳ xuống vì mẫu thân, cũng không thể nào thờ ơ.
- Tùy tiên sinh, ngài đồng ý cứu mẫu thân tôi?
Lý Minh Ý mừng rỡ nói.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tùy Qua nói:
- Anh cũng không cần cao hứng quá sớm, thứ nhất, tôi muốn xem qua tình huống, mới biết được có thể cứu mẹ anh hay không; thứ hai, xét thấy hành động trước của anh, tôi sẽ không làm không công.
- Tùy tiên sinh, ngài yên tâm, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!
Lý Minh Ý lập tức đồng ý.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Tùy Qua nói.
Nhân tâm thầy thuốc, việc này không nên chậm trễ, cho nên Tùy Qua cũng không chờ lâu, đi theo Lý Minh Ý đón xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, Tùy Qua đi theo Lý Minh Ý đến phòng bệnh khoa chỉnh hình.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ mẫu thân của Lý Minh Ý, còn có một tây y trung niên.
Người này là phó chủ nhiệm khoa chỉnh hình, tên là Đào Thừa Đức, ỷ vào danh hiệu phó chủ nhiệm, luôn cảm giác mình tài trí hơn người.
- Hoang đường!
Sau khi Đào Thừa Đức nghe suy nghĩ của Lý Minh Ý, liền khiển trách:
- Lý Minh Ý à Lý Minh Ý, dù gì cậu cũng là một thạc sĩ y học, một bác sĩ chân chính, lại mời loại lang trung giang hồ này vào bệnh viện chúng ta, đây là cái gì? Chuyện này quả thực cực kỳ hoang đường, làm trò cười cho người trong nghề! làm mất thể diện của bác sĩ chúng ta!
- Đào chủ nhiệm, Tùy tiên sinh là tôi mời tới, cho dù hắn là lang trung giang hồ, hiện tại tôi cũng chỉ hi vọng hắn có thể chữa bệnh cho mẫu thân của tôi.
Lý Minh Ý đè ép tức giận trong lòng nói. Nếu như không phải cố kỵ thân phận của Đào Thừa Đức, chỉ sợ hiện tại Lý Minh Ý đã nổi đóa rồi.
Nhưng Đào Thừa Đức là ai, trong mắt hắn, Lý Minh Ý chỉ là một bác sĩ nhỏ mà thôi, cho nên hắn không chút khách khí nói:
- Lý Minh Ý, tôi nể tình đồng nghiệp, mới tự mình tới chẩn đoán bệnh cho mẹ cậu, cậu không biết cảm ơn, lại còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, chẳng lẽ cậu không muốn lăn lộn ở bệnh viện này nữa!
- Khốn khiếp! Đào Thừa Đức, anh tự chẩn đoán bệnh cho mẹ tôi, kết quả chính là muốn cắt chân của bà ấy, tôi cảm ơn, tôi thay mặt mười tám đời tổ tông cám ơn anh!
Lửa giận trong lòng Lý Minh Ý rốt cục bộc phát.
Hoàn toàn bộc phát!
Đào Thừa Đức không khỏi sửng sốt, rất hiển nhiên, hắn không ngờ Lý Minh Ý lại dám phản kháng lại hắn.
- Cậu. . . Lý Minh Ý, cậu làm vậy là có ý gì! Hoàn toàn không có tu dưỡng! Cậu không xứng làm bác sĩ!
- Đủ rồi -- -
Lý Minh Ý lạnh lùng nói:
- Đào Thừa Đức, hiện tại tôi lấy thân phận người nhà bệnh nhân mời anh ra ngoài! Về phần tôi có tố chất hay không, xứng làm bác sĩ hay không, cũng không tới lượt anh nói, anh muốn làm gì, anh cho mình là viện trưởng sao? Được rồi, mời anh rời đi!
- Được lắm! Lý Minh Ý, cậu chờ đó cho tôi!
Đào Thừa Đức xanh mặt, loảng xoảng đóng sập cửa lại.
- Chuyện này là thế nào? Tại sao lại cắt chân của mẹ?
Lúc này, trên giường bệnh Lý mẫu mới phản ứng nói.
Mấy chữ cắt chân, quả thực hù dọa bà không nhẹ.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Lý Minh Ý thiện ý nói tiếp:
- Vị Tùy tiên sinh này, là con đặc biệt mời tới, hắn nhất định có cách trị lành bệnh cho mẹ. Mới vừa rồi những lời của Đào Thừa Đức, mẹ không cần để ý.
- A Lý, con không cần gạt mẹ. Ài, thật không ngờ, mẹ còn chưa bế cháu đã phải ngồi xe lăn rồi. . .
Vừa nói, Lý mẫu vừa rơi lệ, sau đó nói với Tùy Qua:
- Cậu là trung y sao?
- Trung y thế gia.
Tùy Qua nói.
- Vậy là trung y tốt.
Lý mẫu nói:
- Mấy năm trước, tôi kêu A Lý đi học trung y, tôi nói tây y gì đó không đáng tin cậy, nhưng nó không nghe. . . Đúng rồi, tiểu tiên sinh, hai chân tôi có thể chữa được hay không?
- Tôi phải xem qua mới biết được.
Tùy Qua nói, ngồi xuống xem xét đôi chân Lý mẫu.
Phương thuốc của Lý Minh Ý, cũng không biết làm sao, lại khiến cho đôi chân của mẫu thân hắn hoàn toàn mất đi tri giác, da thịt, thần kinh cũng từ từ mất sự sống, cho nên Đào Thừa Đức mới chẩn đoán kết quả "cắt chân".
Bình tĩnh mà xem xét, Lý Minh Ý cũng biết Đào Thừa Đức chẩn đoán bệnh rất quy củ, nhưng vì là mẫu thân của mình, Lý Minh Ý đương nhiên không chịu dễ dàng từ bỏ, huống chi hắn cho là chỉ có chính người buộc mới giải được nút thắt, có lẽ Tùy Qua sẽ có phương pháp trị liệu cho mẫu thân.
Tùy Qua xem xét một phen, nói với Lý Minh Ý:
- Tà độc xâm thể, kết hợp với hàn độc vốn có trong hai chân, dẫn đến kinh mạch hai chân hoàn toàn bế tắc, có thể chữa được.
Nghe thấy "Có thể chữa được", Lý Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói mấy câu khen tặng..., lại nghe Tùy Qua nói:
- Nhưng, bởi vì lúc trước anh khiến tâm tình tôi rất không thoải mái, cho nên giá tiền không thể thấp.
- Chỉ cần ngài có thể trị lành bệnh của mẫu thân tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!
Lý Minh Ý vội vàng tỏ thái độ.
- Một tháng tiền lương của anh là bao nhiêu?
Tùy Qua đột nhiên hỏi.