Thời điểm này giọng của Tùy Qua vang vọng bốn phương tám hướng, so với thiên lôi còn tràn ngập uy nghiêm hơn.
Nhưng mà ánh mắt đang ẩn nấp kia lại do dự, hắn gào lên:
- Tùy Qua, hôm nay ngươi kết đan thành công, nguyên khí không được, nếu Ngu Kế Đô ta chém giết ngươi, thắng mà không võ, lại cho ngươi sống mấy ngày.
Sau đó hắn quay người lại, đào tẩu!
Ngu Kế Đô, hắn thậm chí ngay cả dũng khí đối chiến chính diên với Tùy Qua còn không có!
- Ngu Kế Đô, hôm nay nếu dám như lần trước chiến đấu chính diện với ta, ngươi còn có tư cách làm đối thủ của ta. Đáng tiếc, ngươi lại lùi lại, vậy ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta!
Tùy Qua cũng không đuổi theo, nhưng mà giọng của hắn lại truyền vào tai của Ngu Kế Đô đang chạy thục mạng.
Xác thực, con đường tu hành chẳng khác gì đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối.
Hôm nay Ngu Kế Đô đã không có tâm đánh nhau, đánh mất tin tưởng, trong tối tăm đã gieo xuống hạt giống thất bại, sẽ ảnh hưởng tới tiến cảnh của hắn, tiếp theo khi giao thủ với Tùy Qua hắn tự nhiên bại nhiều thắng ít.
Nhưng mà Ngu Kế Đô không lùi cũng không được, bởi vì lúc trước Tùy Qua đối kháng với thiên kiếp uy mãnh còn mạnh như vậy, nhất là cuối cùng hắn còn đánh tan cả thiên lôi lao tù, mặc dù là Ngu Kế Đô cũng kinh hãi lạnh mình. Thử hỏi tại dưới tình huống như vậy, Ngu Kế Đô làm sao còn dũng khí và nghị lực đấu với Tùy Qua một trận đây?
Kiếp vân hoàn toàn tản ra.
Thiên địa sáng rõ, chẳng khác gì chưa từng xảy ra chuyện gì!
Nhưng mà trên Mính Kiếm Sơn cảnh tượng tan nát, núi đá vỡ vụn, cành lá tàn bại, đều nhắc nhở damds người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh chuyện nhìn thấy không phải ảo giác.
Mà Tùy Qua đứng trên ngọn núi, nham thạch dưới chân sinh ra trăm ngàn khe hở, nhưng mà giữa những khe hở này đều che kín các loại rễ cây vừa thô vừa to, cỏ cây nhìn như mềm yếu, nó lại bao phủ toàn bộ ngọn núi này..
Đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, Tống Văn Hiên, Tây Môn Trung ngự kiếm đáp xuống bên cạnh Tùy Qua, trong mắt đầy kinh hoàng và sợ hãi.
- Mấy vị vất vả.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng nói:
- Đợi không bao lâu, các ngươi cũng sẽ có ngày như hôm nay.
Đám người Ngưu Duyên Tranh vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ cũng không muốn tự mình kiểm nghiệm uy lực những thứ mà Tùy Qua vừa trải qua! Bởi vì nó thật sự quá kinh khủng!
Sau khi kết đan thành công, Tùy Qua quay về thành phố Đông Giang.
Xem một ít tin tức ngày hôm nay, vừa xem nội dung thì hắn dở khóc dở cười.
- Gần Mính Kiếm Sơn ở Tây Giang vừa gặp thời tiết xấu ngàn năm khó gặp! Chuyên gia giải thích, đây có thể là trùng kích khí lưu tạo thành...
- Có người nói tận mắt nhìn thấy tia chớp tròn, chuyên gia công bố hình ảnh sấm sét hình tròn trong thời tiết xấu là bình thường, tia chớp hình tròn cũng không phải năng lượng pháo trong phim viễn tưởng, mà là một loại hiện tượng vật lý bình thường, nhưng mà quỷ tích của tia chớp hình tròn trôi nổi bất định, mà lực phá hoại rất mạnh, chuyên gia đề nghị nếu như nhìn thấy tia chớp hình tròn thì tận lực rời xa mới tốt...
Tùy Qua mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên là "Hầu xà " cũng nằm trong sự khống chế của Long Đằng. Mính Kiếm Sơn xảy ra động tĩnh lớn như thế, hơn nữa động tĩnh quỷ dị, nhưng mà những người này có thể giải thích "Hợp tình hợp lý" cho qua đi, giải quyết tốt hậu quả quá đúng chỗ.
Thời điểm Tùy Qua xem tin tức, Tang Thiên đã điện thoại tới:
- Lão đệ, chúc mừng ah, Kim Đan đại thành!
- Cảm ơn.
- Tôi cũng không hỗ trợ cái gì, viết cái gì.
Tang Thiên nói:
- Ngược lại là anh, Đặng Hạc đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ, tôi cảm tạ anh còn chưa kịp đấy. Nhưng mà xin anh một chút, lúc đột phá không thể kinh thiên động địa như vậy được không? Lại là siêu đại lôi kiếp, lại là thiên lôi lao tù, mỗi lần đều có bá vương khí bắn ra, khiến cho huynh đệ của tôi rất tự ti đấy. Nói thực ra, tôi có chút hâm mộ.
- Tang lão đại, anh cũng đừng ép buộc tôi.
Tùy Qua cười nói:
- Tôi thiếu chút nữa bị nhốt trong thiên lôi tù lao, nói thật, tôi cũng không nghĩ sẽ có động tĩnh lớn như vậy, suýt nữa đã đi đời nhà ma rồi.
- Tốt, nói đùa không nói nữa. Nói chánh sự đi, tôi biết rõ anh hôm nhất định trùng kích Kim Đan thành công, cho nên đã sớm chuẩn bị hạ lễ, đang chuẩn bị đưa tới đây.
- Không thể nào, Tang lão đại anh khách khí như vậy?
- Hắc... Hạ lễ này anh chắc chắn phải nhận lấy.
Tang Thiên cười nói:
- Lần trước anh nói cần dùng yêu đan để nghiên cứu, tôi đã gọi Trần tổ trưởng mang tới rồi.
- Móa! Tang lão đại, tôi đang nghĩ vì sao anh hùng hồn như vậy, không nghĩ tới anh đang mượn hoa hiến Phật ah.
Tùy Qua trêu ghẹo nói.
- Ai, đã là chuyện không có biện pháp, mỗi nhân viên đều làm ra một chút thành tựu, không thể nào so sánh với đại phú ông như anh, cũng chỉ có thể mượn hoa hiến Phật. Đúng rồi, động tác Trần tổ trưởng tại sao không tốt thế, đồ vật còn chưa mang tới?
Tang Thiên hỏi.
- Đại khái là trên đường đi đụng phải mỹ nữ nào đó rồi.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Trần tổ trưởng đối đãi địch nhân, cho tới bây giờ chẳng khác gì mùa đông giá lạnh; đối đãi mỹ nữ, vĩnh viễn phải ôn hòa giống như gió xuân.
- Có lẽ a.
Tang Thiên không cho là đúng nói:
- Vật kia tới tay thì anh phải nhanh chóng nghiên cứu đi. Thực hy vọng Tùy lão đệ làm ra thứ đó để ngăn chặn phát minh ' thần ma chi thìa ' của Châu Âu cùng Mỹ quốc. Như vậy, về sau các huynh đệ làm nhiệm vụ ở bên ngoài cũng tốt hơn một chút.
- Yên tâm đi, việc này tôi sẽ tiến hành thật nhanh.
Tùy Qua đáp ứng.
Ngẫm lại Tùy Qua lại đi tới phòng thí nghiệm thuốc.
- Tùy huynh, anh đã lâu rồi chưa tới đây đấy.
Duyên Vân hòa thượng vẫn tăng y trắng như tuyết, từ khi bước vào Trúc Cơ Kỳ, Duyên Vân hòa thượng càng xuất trần.
- Duyên Vân huynh, anh đúng là càng ngày càng đẹp trai ra đấy.
Tùy Qua nhịn không được cảm thán một tiếng, nói:
- Khó trách mỗi lần anh đi lên chương trình, những muội muội kia đều nổi điên vì anh. Ai, thật sự là khiến người ta hâm mộ a.
- Tùy lão đệ, anh mới khiến người ta hâm mộ đấy.
Duyên Vân nhìn qua Tùy Qua, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, sau đó kinh hãi nói:
- Tùy huynh, anh... Anh đã kết đan?
- Vẫn là câu cách ngôn kia, tôi chỉ đi trước một bước mà thôi.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng.
Duyên Vân bùi ngùi nói:
- Tôi cuối cùng cũng hiểu, anh mới thật sự là thiên tài. Tôi kém anh không phải một lần hai lần mà.
- Lời nói không thể nói như vậy, tôi chỉ có vận khí tốt mà thôi.
Tùy Qua nói ra:
- Anh cũng biết, người tu hành không chỉ có cần nghị lực, tâm chí cùng thiên phú, cũng cũng cần một chút vận khí.
- Tùy huynh, anh không cần an ủi tôi.
Duyên Vân bật cười lớn nói:
- Tôi cũng không phải nhìn người thấu triệt. Tôi chỉ hâm mộ mà thôi, nhưng lại không hề có lòng ganh tỵ. Huống chi anh nói đúng, người tu hành không chỉ có cần thiên phú, cũng cần một chút vận khí. Vận khí của anh tốt, tôi không có gì để nói, nhưng mà tôi cũng có vận khí. Vận khí của tôi chính là có bằng hữu của như anh.