Lúc trước khi Tùy Qua bị Dạ Kiêu Thần lộng mù hai mắt, hắn nhờ vào Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ cùng thảo mộc chung quanh cảm ứng nên biến thành ánh mắt của hắn. Hiện giờ Nam Cung Minh Hầu cũng sử dụng thủ đoạn cao minh như thế.
Như vậy tiên cơ mà Tùy Qua đã vất vả xây dựng vừa rồi đã không còn.
Nhưng Tùy Qua cũng có thu hoạch, ít nhất hắn đã hoàn toàn kích phát ra lửa giận của Nam Cung Minh Hầu. Cho dù Tùy Qua không tiếp tục diễn kịch hắn cũng sẽ không rời đi, bởi vì hắn khẳng định phải chém giết Tùy Qua mới bỏ qua.
Nam Cung Minh Hầu nhân bảo hợp nhất hiển nhiên không chỉ là dùng ánh mắt khí linh thay thế mắt của hắn, bởi vì khi Tùy Qua tiếp tục thi triển Lục Mục Điện Châu liền phát hiện điện chậm không thể đâm vào hai mắt Nam Cung Minh Hầu. Tùy Qua lập tức ý thức được sau khi nhân bảo hợp nhất, người kia chẳng những có được giác quan của khí linh, hơn nữa còn có được cả lực phòng ngự!
Nếu như vậy cho dù Tùy Qua tiếp tục thi triển tự bạo hư ảnh giáp trụ cũng đừng hòng tổn thương Nam Cung Minh Hầu! Bởi vì lực phòng ngự của thân thể hắn đã đến gần bản thể của pháp bảo Xích Hà Toa!
- Tiểu súc sinh! Cho dù ngươi hiểu được ảo diệu của nhân bảo hợp nhất, vẫn phải chết không nghi ngờ!
Nam Cung Minh Hầu nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ nhận định mình đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đánh thẳng về phía Tùy Qua.
Sưu! Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!
Nam Cung Minh Hầu vung ra một quyền, quyền đầu lập tức tuôn ra vô số hư ảnh Xích Hà Toa, bắn thẳng tới Tùy Qua.
Tùy Qua cũng không nghênh đón mà bứt ra lui về phía sau.
Hắn thúc giục lực lượng Phong Lôi Sí, né tránh công kích của Nam Cung Minh Hầu, tìm nhược điểm của nhân bảo hợp nhất. Theo hắn xem ra, tuy hình thái này lợi hại, nhưng khẳng định vẫn có sơ hở. Nếu không ngay lúc ban đầu người kia đã đem ra sử dụng từ lâu.
- Tiểu súc sinh! Có dũng khí thì đối chiến trực tiếp với ta!
Nam Cung Minh Hầu thấy Tùy Qua chỉ né tránh, không ngừng truy theo, đồng thời dùng lời nói nhục mạ Tùy Qua.
Nhưng Tùy Qua giống như chưa nghe qua, tiếp tục dùng thân pháp bỏ chạy.
Bởi vì sử dụng Phong Lôi Sí, thân pháp của Tùy Qua thật nhanh, tuy thủ đoạn của Nam Cung Minh Hầu lợi hại, nhưng Tùy Qua không đối diện với hắn, hắn có năng lực làm được gì?
- Tiểu súc sinh! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết làm chó nhà tang sao?
Nam Cung Minh Hầu lại rống lên, nhưng không cách nào kéo gần thêm khoảng cách.
Đằng! Tùy Qua đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Nam Cung Minh Hầu, cười giảo hoạt:
- Hắc…Nam Cung Minh Hầu, ta đã biết nhược điểm nhân bảo hợp nhất của ngươi!
- Thúi lắm! Nhân bảo hợp nhất, thiên hạ vô địch! Căn bản không có sơ hở!
Nam Cung Minh Hầu quát:
- Tiểu súc sinh, ngươi rất nhanh sẽ chết trong tay của ta!
- Thiên hạ vô địch? Nam Cung Minh Hầu, ngươi hẳn nên thay tên Nam Cung Xuy Ngưu mới phải!
Tùy Qua khinh thường cười một tiếng:
- Nhược điểm nhân bảo hợp nhất, ngay ở chỗ ngươi không thể duy trì thời gian dài trong loại trạng thái này, bởi vì sẽ gia tốc tiêu hao nguyên khí của ngươi, đúng không?
Nam Cung Minh Hầu không phản bác.
Không phản bác tương đương chấp nhận.
- Cho nên ngươi xúc động nóng nảy đuổi theo ta kêu đánh kêu giết, dùng lời nói chọc giận ta, chính là hi vọng ta đánh với ngươi, sau đó nhanh chóng giải quyết ta mà thôi.
Tùy Qua nói tiếp:
- Đáng tiếc chính là ta không phải kẻ ngu dốt. Cho dù ngươi càng lợi hại thế nào, ta cũng có biện pháp hóa giải!
Sắc mặt Nam Cung Minh Hầu xám ngắt, bởi vì lời của Tùy Qua nói ngay chỗ yếu nhất.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng giống như chó nhà tang chạy trốn, là có thể làm cho ta tiêu hao hết nguyên khí sao?
Nam Cung Minh Hầu nói một câu.
- Hắc…xem ra ta đã đoán đúng.
Tùy Qua cười giả dối.
- Tiểu súc sinh!
Nam Cung Minh Hầu hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại muốn truy tới, nhưng Tùy Qua chợt lóe thân, xuất hiện ngay sau lưng của hắn, một quyền oanh thẳng sau lưng hắn.
Đột nhiên tốc độ thân pháp của Tùy Qua tăng lên gấp mấy lần!
Đây là kết quả thúc giục Phong Lôi Sí.
Nam Cung Minh Hầu hiển nhiên không nghĩ tới thân pháp của Tùy Qua có thể so sánh với đạo sĩ nguyên anh kỳ, vì vậy trúng chiêu!
Oanh long!
Một tiếng vang thật lớn, mười mấy hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ nổ tung, dưới lực nổ mạnh mãnh liệt đập vào, đem Nam Cung Minh Hầu đánh bay ra hơn mười cây số, bởi vì đang trong trạng thái nhân bảo hợp nhất, thân thể hắn chưa bị thương, nhưng bị chấn động mãnh liệt, hơn nữa cảm nhận nguyên khí của mình tiêu hao cực nhanh.
Đáng chết!
Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, đang nghĩ làm sao phản kích, thân ảnh Tùy Qua thoáng hiện sau lưng của hắn lần nữa, lại một quyền đánh lén!
Oanh long!
Thân thể Nam Cung Minh Hầu lại bị tạc bay ra ngoài, nguyên khí như bóng hơi xì xuống, điên cuồng tiêu hao.
Đột nhiên trong lòng Nam Cung Minh Hầu cảm thấy có chút không ổn. Hắn chưa bao giờ gặp qua một đối thủ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn quỷ dị ùn ùn như Tùy Qua. Trước kia hắn gặp một ít đối thủ khó giải quyết, nhưng chỉ là có thêm đòn sát thủ mà thôi, nhưng Tùy Qua tuy chỉ có tu vi kết đan sơ kỳ, mà thủ đoạn quỷ dị vô số, đáng sợ hơn chính là hắn có cảm giác Tùy Qua còn chưa thi triển ra hết thảy thủ đoạn.
Ngay từ đầu hắn bị lòng tự đại cuồng vọng cùng lửa giận che mờ tâm trí, nhưng dù sao hắn là cao thủ thân kinh bách chiến, linh giác mẫn tuệ, cảm giác được nguy cơ chưa từng có từ trước tới nay.
Vì thế hắn manh động ý thối lui!
Lưu được núi xanh không lo củi đốt.
Mà sau khi ý niệm bỏ chạy hiện lên, hắn không còn lòng dạ chiến đấu, giống như con nhím bắn ra trăm ngàn đạo hư ảnh Xích Hà Toa đánh lui Tùy Qua, lập tức toàn lực bỏ chạy.
Nhưng chỉ sau vài lần hô hấp, Nam Cung Minh Hầu chợt phát hiện có một đầu ưng khổng lồ chắn ngang trước mặt hắn, thanh âm Tùy Qua chợt vang lên:
- Nam Cung Minh Hầu, nhân bảo hợp nhất của ngươi lợi hại như vậy, cũng cần phải chạy trốn giữ mạng sao?
Vừa thốt lời châm biếm, móng vuốt khổng lồ vung ra ngoài, đánh thẳng tới.
Nam Cung Minh Hầu phẫn nộ đem cương khí thanh long xé thành mảnh nhỏ, sau đó nắm tay tuôn ra vô số hư ảnh Xích Hà Toa, chuẩn bị vây khốn Tùy Qua, nhưng Tùy Qua đã triển khai Phong Lôi Sí lập tức bỏ chạy.
Nam Cung Minh Hầu nhìn thấy Tùy Qua tránh khỏi, tức giận run rẩy, nhưng không có cách nào đành xoay người bỏ chạy về phương hướng khác, hắn thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với Tùy Qua.
Nhưng khi hắn chạy, Tùy Qua lại chặn đánh.
Khi hắn muốn công kích, Tùy Qua lập tức trốn.
Tùy Qua giống như thuốc cao da chó, gắt gao dính chặt hắn, làm cho hắn chạy không được mà tránh không xong, giận dữ muốn phát điên, hơn nữa không ngừng tiêu hao nguyên khí của hắn.
Rốt cục hắn cảm thấy mình có chút không thể chống đỡ.
Nam Cung Minh Hầu cảm giác hôm nay như cùng đường bí lối, nhưng làm gia chủ Nam Cung thế gia, hắn vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh.