Nhưng Tùy Qua cũng không đơn giản buông tha hắn, tiếp tục nói:
- Như thế nào, mày không muốn chết? Nếu không muốn chết, mày quỳ xuống, tự tát mình bạt tai, sau đó nói tiếng “thật xin lỗi”!
Quỳ xuống?
Đầu Thang Vân Long nổ vang.
Ngoại trừ ông nội cùng lão tử của hắn, chưa từng có người dám nói từ này với hắn.
Là thái tử gia của Thang gia, từ nhỏ đến lớn hắn thật cao ngạo, từng có thật nhiều người bị hắn đánh quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày phải quỳ xuống xin người tha thứ.
Ngay khi hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần, đột nhiên chân phải tê rần, thân thể liền quỳ sụp xuống đất.
Thang Vân Long cũng không biết rốt cục là Tùy Qua làm cho hắn quỳ xuống, hay chính bản thân hắn vì muốn sống mà quỳ xuống.
Nếu quỳ xuống, hắn cũng không còn do dự, mang theo tâm tình vô cùng oán độc hô:
- Thật xin lỗi…
- Tao nghe thấy được, vậy mày có thể đi rồi.
Tùy Qua thu súng, nhìn nhóm bạn của Thang Vân Long:
- Các anh còn chưa mang hắn đi, chẳng lẽ cũng muốn ăn đạn sao?
Đám bạn của Thang Vân Long đã sớm bị hành vi của “tên điên” kia làm sợ ngây người, không dám nói lời nào vội vàng nâng dậy Thang Vân Long rời khỏi nơi đó.
Sau một lát xe công an mở còi từ xa đến gần.
Nhưng một lát sau thanh âm lại từ gần đi xa. Thật hiển nhiên ngay cả công an cũng không muốn nhúng tay vào loại phân tranh thế này.
Tùy Qua đổ ra băng đạn, sau đó dùng lực chà xát khẩu súng, bị thần lực cường đại nghiền áp, khẩu súng biến thành khối sắt vụn, không ai nhận ra được nó từng là một khẩu súng lục.
Tùy Qua như không có việc gì ném vào thùng rác, sau đó nhìn Đường Vân cùng Đường Vũ Khê còn đang kinh ngạc nói:
- Ngồi xuống ăn chút gì đi, tên gia hỏa kia gọi nhiều thức ăn như vậy vẫn chưa ăn, thật sự quá lãng phí! Vừa lúc chúng ta cũng không cần tiêu tiền, nhanh chóng ăn thôi.
Đường Vân cùng Đường Vũ Khê chỉ đành ngồi xuống, nhìn thấy Tùy Qua đã bắt đầu ăn, Đường Vân không nhịn được nói:
- Tùy Qua, cậu có biết người vừa rồi cậu nổ súng bắn là ai sao?
- Là họ Thang gì đó đi? Dù sao cũng như anh thôi, đúng không?
Tùy Qua vừa ăn vừa hỏi.
- Phải.
Đường Vân đáp:
- Cho nên cậu phải biết hậu quả sau khi nổ súng.
- Có hậu quả gì?
Tùy Qua hỏi.
- Mặc kệ có hậu quả gì cũng không sao.
Đường Vũ Khê che chở nói:
- Tùy Qua, anh đừng lo lắng, em sẽ không để cho anh có việc.
Đường Vân than một tiếng, nói:
- Vũ Khê, em đừng tùy hứng. Hiện tại tình huống của Đường gia thế nào đâu phải em không biết rõ ràng. Nếu Tùy Qua chỉ đánh Thang Vân Long thì cũng không có gì, nhưng nổ súng buộc hắn quỳ xuống, thật sự là vượt giới tuyến. Bỏ qua thân phận Thang gia không nói, cho dù bọn hắn đi theo đường chính quy, đến cục công an tố giác, đi trình tự công khai Tùy Qua cũng không thể thoát thân.
- Em mặc kệ, dù sao chuyện này anh phải nghĩ biện pháp.
Đường Vũ Khê vì Tùy Qua, quả nhiên tùy hứng:
- Em không thích trong nhà làm sự tình gì cũng luôn nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới đại cục gì đó. Tùy Qua tốt như vậy, nghe thấy có người mắng em lập tức vung một bạt tai, như vậy mới tốt, có đúng không?
- Ai, em cố ý che chở tiểu tử này.
Đường Vân thở dài nhìn Tùy Qua:
- Vì sao cậu không nghĩ tới hậu quả đây? Tôi luôn cho rằng cậu là một người thông minh.
- Tôi có nghĩ hậu quả, nhưng tên kia quá kiêu ngạo, cho nên phải cho hắn chút giáo huấn.
- Giáo huấn này rất có thể sẽ rước lấy phiền toái lớn.
Đường Vân nói:
- Có lẽ cậu còn chưa biết, anh trai của Thang Vân Long tên Thang Vân Bằng, hắn là lữ trưởng tập đoàn quân 18, cũng là đệ nhất cao thủ của tập đoàn quân – tu vi tiên thiên kỳ!
- Không quản hắn có tu vi gì, cũng phải ăn đầy bụng nói sau.
Tùy Qua không lo lắng:
- Dù sao bên ngoài đang kẹt xe như vậy, trong chốc lát Thang Vân Bằng gì đó cũng chưa thể đến nơi này.
Đường Vân bất đắc dĩ, cũng chỉ ăn được một chút.
Sau đó khi quay về Đường gia, Đường Vân không dám giấu diếm đem chuyện này báo cho Đường Thế Uyên.
Đường Thế Uyên nghe xong, lại vô cùng bình tĩnh nói:
- Đánh thì đánh thôi, Thang gia gia giáo không nghiêm ah!
Đại viện quân khu tập đoàn quân 18.
Một chiếc quân xa chạy nhanh vào cổng lớn quân khu, không màng đến lính gác ở cửa, sau đó dừng trước một khu trạch viện xa hoa quý giá.
Một quân nhân dáng người như tháp sắt nhảy xuống xe, quân giày nặng nề va chạm mặt tuyết, nhưng chỉ lưu lại chút dấu chân thật cạn, hơn nữa tuy rằng thời tiết rất lạnh, người kia chỉ mặc chiếc áo đơn giản ngắn tay, lộ ra làn da ngăm đen cùng cơ thể cường tráng.
- Vân Long, em đang ở đâu?
Vừa đi vào nhà, quân nhân kia đã lớn tiếng kêu gọi.
- Ca, anh đã trở lại, báo thù cho em ah!
Thanh âm Thang Vân Long vang lên trong phòng, lúc này miệng vết thương trên đùi hắn đã được xử lý, đầu đạn đã được lấy ra, nhưng theo lời nói của bác sĩ sẽ có thể lưu lại di chứng thật lớn. Sau này Thang Vân Long có thể sẽ biến thành người què, cho nên hắn thật sự hận thấu Tùy Qua.
Nguyên lai quân nhân kia chính là anh trai của hắn, Thang Vân Bằng.
Thang Vân Bằng vừa đi vào phòng đã lớn tiếng quát:
- Không chút tiền đồ! Ném hết mặt mũi của Thang gia chúng ta, mày lại có thể quỳ xuống trước mặt người ta, sao mày không chết đi…
Thang Vân Bằng giận dữ, chợt nâng lên một cước đá bay Thang Vân Long rơi xuống mặt tuyết ngoài viện.
Thang Vân Long không nghĩ tới anh trai vừa về không nghĩ sẽ đi báo thù cho mình, lại đi đánh mình, kêu lên đau đớn:
- Là tiểu tử đó dùng súng bức tôi quỳ xuống! Tôi có biện pháp nào!
- Mày có thể đi chết!
Thang Vân Bằng quát:
- Thang gia không có loại người nhu nhược như mày! Mẹ nó, hiện tại cả Đế Kinh đều biết Thang Vân Long quỳ xuống trước họ Đường, người làm anh như tao cũng bị người nhạo báng! Cho nên con mẹ nó tại sao mày không cho người trực tiếp băng mày đi ah!
Nói xong Thang Vân Băng nhấc Thang Vân Long lên, xem ra chuẩn bị đánh một trận.
- Mẹ…cứu mạng!
Thang Vân Long thật sự không muốn đối mặt nắm tay của anh trai, đành lớn tiếng cầu cứu với mẹ mình.
- Thứ không tiền đồ!
Thang Vân Bằng hừ lạnh một tiếng, nhưng không vung nắm tay mà đem Thang Vân Long trở vào nhà.
Mẹ của hai người nghe được tiếng hô liền vội vàng đi ra, nhìn Thang Vân Bằng khiển trách:
- Con làm anh trai kiểu gì vậy? Em của mình bị người đánh tàn phế, con không đi đòi công đạo lại còn đánh nó, làm gì có kiểu anh trai như con.
- Đúng vậy.
Thang Vân Long nói.
- Mày còn không biết xấu hổ.
Thang Vân Bằng lạnh lùng nói:
- Lão tử một đời anh hùng lại bị mày kéo mệt mỏi. Nhưng người của Đường gia không khỏi quá kiêu ngạo, lão gia hỏa Đường Thế Uyên không còn sống được vài ngày, bọn hắn không biết thu liễm, không ngờ còn dám đối lập với chúng ta, thật sự đáng giận!