Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ân Ân càng gào tâm tình càng kích động theo, cô ta níu chăn ném về Hàn Thành Trì, giọng khóc lóc thảm thiết: “Anh biết không, đó là con của tôi, con của tôi, là đứa con rất vất vả tôi mới giữ lại….. Tôi đã tính mang nó tới Mỹ, tôi đã tính cả đời không quay về, nhưng mà tại sao, tại sao cuối cùng lại không cho tôi giữ lại!”

“Đó là thứ duy nhất tôi còn!”

“Thứ duy nhất tôi còn….”

Cố Ân Ân khanh khách cười lạnh lùng, nói nhắc lại: “Thứ duy nhất tôi còn….. Ngoại trừ đứa con của tôi, tôi chẳng còn gì…. Một đứa con của tôi….”

Cố Ân Ân đột nhiên giơ tay lên ôm đầu, bắt đầu thét chói tai như phát điên.

Hàn Thành Trì cứ đứng đầu mép giường nhìn cô gái anh ta từng yêu than khóc với vẻ mặt bình thản, hồi lâu sau lông mi anh ta mới khẽ chớp động.

Tiếng thét của Cố Ân Ân đặc biệt chói tai, trong bệnh viện yên tĩnh vô cùng vang dội, rất nhanh khiến mấy y tá và bác sĩ hoảng sợ, vội vội vàng vàng chạy vọt vào.

Y tá vội vã khống chế Cố Ân Ân ở cửa, Cố Ân Ân lại giống như phát điên liều mạng giãy dụa, nhiều lần suýt chút nữa thoát chạy ra ngoài, cuối cùng bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho Cố Ân Ân.

Cố Ân Ân không còn sức lực ngoan ngoãn nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Hàn Thành Trì vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh trong tình cảnh hỗn loạn lúc nãy, giờ mới nhẹ nhàng đi tới mép giường, hơi cúi người giơ tay sờ mặt Cố Ân Ân sau đó chớp chớp. Lông mi anh ta rất dài mỗi khi chớp động lông mi anh ta tạo thành một khoảng rộng: “Ân Ân, em tốt nhất là giữ cơ thể khỏe mạnh, anh sẽ sắp xếp bác sĩ giỏi nhất tới chăm sóc em. Chờ thân thể em khỏe lên ra viện, chúng ta hẵng bàn tới vấn đề này.”

Cố Ân Ân vẫn trợn tròn mắt nhìn trần nhà như cũ, nghe thấy lời Hàn Thành Trì nói cũng không có ý tứ mở miệng.

Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Ân Ân một hồi nữa mới sờ lên mái tóc dài của cô ta, đắp chăn cho cô ta xong liền đứng lên.

Sau đó Hàn Thành Trì lại đứng ở mép giường chăm chú nhìn Cố Ân Ân trong chốc lát mới xoay người đi ra ngoài.

Giây phút đó Cố Ân Ân nằm trên giường mới khẽ chớp mắt, sau đó khóe mắt chảy xuống hai dòng lệ.

….

Cố Lan San không có gì đáng ngại, những thuốc kia chỉ là một ít thuốc gây mê bình thường khiến cô ngủ say, hai bảo bối dường như cảm nhận được mẹ mình gặp nguy hiểm, rất kiên cường giữ mạng sống.

Cố Lan San không nằm viện, sau khi kiểm tra rất an toàn liền bị Thịnh Thế mang thẳng tới nhà họ Sở.

Người trong nhà họ Thịnh và nhà họ Sở biết Cố Lan San gặp phải chuyện nên ai cũng lo lắng không yên, nhìn Cố Lan San ngủ say nghe Thịnh Thế nói cũng may cô không bị tổn thương gì, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Thịnh đã sớm bị dọa phát khóc, giờ hốc mắt vẫn còn đỏ, đứng chắn trước mặt Thịnh Thế hỏi: “Sao Lan San bị người ta bắt cóc vậy?”

“Giờ tạm thời đừng nói những chuyện này, cũng may Lan San không sao, để Nhị Thập ôm cô ấy lên trên nghỉ ngơi trước đã.” Thịnh Hoan dìu mẹ Thịnh nhường đường, Thịnh Thế vội vã sải bước ôm Cố Lan San bình ổn đi lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK