Nhưng mà cô cũng thương anh chứ !
Anh yêu cô, anh có thể vì cô mà nhận hết oan ức, cô cũng thương anh như vậy, cũng có thể nhận hết tất cả oan ức vì anh.
Cho tới bây giờ cô vẫn không cam tâm tình nguyện mà vì ai khác mà oan ức bản thân, nhưng mà hiện tại, cô lại thực sự nguyện ý vì Thịnh Thế, còn có thể nói dối mà không oán không giận dù chỉ là một chút.
Cô nghĩ cả đời này của cô, có lẽ chỉ biết vì một người mà chịu đựng cả đời như vậy.
"Lan San, cháu cũng đừng trách bác trai làm việc không nể mặt bác, bác đứng ở vị trí này trên danh tiếng của nhà họ Thịnh, hi vọng cháu có thể thông cảm, chúng ta có thể không coi trọng huyết thống, nhưng chúng ta thật sự không thể không coi trọng trong sạch." Vẻ mặt ba Thịnh Thế vô cùng bình tĩnh, nhíu mày trầm tư nhìn cô gái kia, lại nói ra tiếng lần nữa.
Thậm chí chiếc bút trong tay ông, cũng hướng đến trước mắt Cố Lan San, đung đưa.
Trong lòng Cố Lan San, mọi thứ đã rõ ràng, cô chưa từng nghĩ tới, chuyện lúc trước khi Hàn Thành Trì nói với cô ở bệnh viện, thậm chí lại có ngày, một câu trúng phóc.
Trong lòng cô cũng biết rõ, của nhà họ Thịnh cao, lúc trước cô còn có thể đi vào, nhưng hiện tại cô lại là một cô gái bị quấn xung quanh bởi bao chuyện xấu cùng người đàn ông khác, muốn đạp của bước vào, khó lại càng khó.
Cô cũng biết rõ rành rành là cô và Thịnh Thế thực sự không có khả năng, nhưng mà cô vẫn không muốn nhận lấy chiếc bút này, không muốn ký tên, không muốn...
Cố Lan San nhìn cây bút kia, tay thả lỏng bên cạnh cũng nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt, từ đầu tới cuối cô cũng không giơ tay lên, vẻ mặt của cô dần dần trở nên trắng bệch.
Thịnh Thế gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lan San, anh cảm thấy được trái tim mình tùy lúc có thể ngừng đập vậy, anh sợ đôi tay cô sẽ bỗng chợt nâng lên.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, trong phòng ai cũng không nói ra một lời, yên tĩnh có chút kỳ lạ.
Ba Thịnh Thế vẫn vô cùng kiên nhẫn đợi Cô Lan San nhận lấy chiếc bút, nhưng mà từ đầu tới cuối cô gái đó thủy chung đều không đưa tay ra.
Sắc mặt của ông trở nên u ám hơn, bởi vì Cố Lan San mà trên lưng Thịnh Thế đã đeo quá nhiều thứ, ông thân là người cha, không thể ngồi yên không để ý đến được !
Một người phụ nữ, có thể tạo ra một người đàn ông khi họ còn sống, nhưng cũng có thể dễ dàng hủy diệt một người đàn ông khi họ vẫn sống.
Mà trên người Thịnh Thế, trên lưng lại mang theo nhiều sứ mệnh của nhà họ Thịnh, ông không thể trơ mắt nhìn anh từng chút từng chút phá vỡ chờ mong cùng vô hạn yêu thương mà mọi người cùng người tập đoàn dành cho mình !
Ông nhất định phải để Thịnh Thế quay đầu !
Vô luận ông phải dùng thủ đoạn như thế nào, nhất định phải làm cho Thịnh Thế quay đầu !
Công chúng có thể phát hủy một gia tộc, bọn họ là gia tộc làm chức cao, không thể chịu quá nhiều lời đồn đãi nhảm nhí.
Nếu như Nhị Thập cố ý đi, sẽ làm dư luận ồn ào xôn xao, người trong nhà bọn họ làm sao có thể dùng dáng vẻ đường hoàng, đứng trước TV, đứng trước tin thời sự, đứng trước quân đội, còn nói là làm chuyện chính sự ?
Ba Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền cắn răng, biết rõ trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn đặt bút "Bộp" một phát ở trên bàn, sau đó giậm chân ở đó mà hoạt động tay bên cạnh Cố Lan San, đi tới trước mặt Thịnh Thế đang bị người kiềm chế mà nghĩ cũng không nghĩ liền nâng quả đấm lên, hung hăng đấm một quyền về phía bụng Thịnh Thế !
Thịnh Thế bị đánh mà phun một ngụm máu, anh lại nhếch miệng, nở nụ cười nhìn ba mình : "Sở Sở không ký tên, ông liền đến đây giày vò con, đúng không ?"