Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thư

Tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được cái rương cũ Cố Lan San mang theo vào biệt thự, vì vậy anh dùng thời gian cả đêm, sửa sang hết giấy tờ và thư từ của Cố Lan San cho khôi phục thành dáng dấp ban đầu, sau đó tìm Chu Mạt bảo anh ta lái xe đi đưa qua cho Cố Lan San. Sau hôm đó, tâm tình anh cực kỳ tốt, nhưng mà cũng chỉ kéo dài hai mươi bốn giờ, anh lại bắt đầu bồn chồn không yên. Mãi cho tới thứ hai đi làm, cả người giống như là một quả bom hẹn giờ, thỉnh thoảng sẽ phát hỏa với nhân viên trong công ty, khiến các nhân viên trong ngày hôm đó có thể tránh anh liền tránh anh. Buổi tối trở về nhà, anh lại đi soi mói người giúp việc trong biệt thự, nói nơi này không sạch sẽ, nơi kia không sạch sẽ, lại nói thức ăn khó ăn. Sau đó cả người giúp việc trong biệt thự cũng đều giống như chim sợ ná, cố gắng núp sạch sẽ ở trong phòng của mình, chết sống không chịu đi ra.

Trong biệt thự to lớn, chỉ có một mình anh, giống như là mất đi toàn bộ cảm xúc, ngồi ở trên ghế sa lon, giơ tay lên, xoa trán, muốn hóa giải một chút không thoải mái, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, anh dứt khoát đứng lên, cầm lên chìa khóa xe, chẳng có mục đích tùy tiện lái vào một con đường ở Bắc Kinh. Lái đến cuối cùng, anh lại không tự chủ được lái đến của chung cư của Cố Lan San, sau đó đáy lòng anh cứ như vậy thư thái một chút xíu, anh liền tắt máy, một mình lẳng lặng ngây ngô ngồi trong xe, vẫn ngơ ngẩn đến khi chuông mười hai giờ khuya điểm, cả khu chợ đêm ngoài chung cư sắp tan hết, mới từ trên xe đi xuống, vận động cơ thể ngồi đến tê cứng của mình một chút, sau đó thần sui quỷ khiến liền khóa xe, bước vào trong chung cư.

Anh đã tới nhà cô hai lần, dọc theo con đường tùy tiện đi dạo, sau đó liền đi dạo đến dưới lầu cô. Anh ngẩng đầu lên, nhìn nhà cô ở tầng bảy, mơ hồ có một tia ánh sáng kia, anh đã cảm thấy đáy lòng càng trở nên an bình.

Lúc này Bắc Kinh đã vào tháng Mười Một, nhiệt độ nửa đêm hơi thấp, có chút lạnh, anh cóng đến tay chân cũng dần lạnh giá, tuy nhiên lại chết sống cố chấp không muốn đi.

Mãi cho đến sáng sớm tám giờ sáng, anh nhìn thấy cô từ trên lầu đi theo đám người vội vã đi ra, sau đó anh liền cách xa xa đi theo phía sau cô, thấy cô đi ra khỏi cửa chung cư liền chen lên xe buýt.

Lúc này Thịnh Thế mới lái xe đi công ty, rửa mặt, cảm thấy tâm tình tốt rất nhiều, lúc họp, còn hơi cười cười với nhân viên.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Thịnh Thế cũng đến “đóng đô” dưới nhà Cố Lan San mỗi ngày, dần dần anh phát hiện một quy luật. Mỗi ngày bảy giờ tối là lúc Cố Lan San về nhà, thỉnh thoảng sẽ về muộn, nhưng là đại đa số đều rơi vào thứ sáu, sợ là công ty có việc. Mỗi sáng sớm tám giờ cô cũng sẽ đi làm, thứ bảy chủ nhật, đại đa số thời gian cô sẽ ở nhà rất khuya mới ra đến, bình thường là giữa ba giờ chiều đến bốn giờ, đến nhà ăn đối diện ăn một chút gì, vòng quanh chung cư đi một chuyến, hoặc là đi chọn chút trái cây, sau đó về nhà, thì sẽ không ra ngoài nữa. Dĩ nhiên cũng có lúc, Chủ nhật cô cũng sẽ đi ra ngoài thật lâu, anh không biết cô đi dạo phố hay là gặp bạn bè, nhưng thật lâu mới có thể trở lại, chỉ là sẽ không qua đêm ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK