Trong đầu Cố Lan San vẫn trong trạng thái mờ mịt, nghe Vương Giai Di lảm nhảm nói gì đó cô không nghe lọt chữ nào, chỉ nghĩ tới sao Hàn Thành Trì lại đột nhiên hôn cô. Lúc ấy sao cô lại không đẩy anh ta ra, bây giờ bị mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế nhìn thấy cô phải làm sao?
Cô cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra, một chuỗi lại một chuỗi gắn liền nhau như vậy, giống như bị người ta đạo diễn trước, trùng hợp như vậy, chạm nhau chính xác như vậy.
Trong đầu cô đang suy nghĩ đây có phải là có người hãm hại cô hay không, cô cố gắng tìm cớ cho mình nhưng lại phát hiện cô hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do nào để gánh tội giúp mình.
Cô không uống say, không bị bỏ thuốc, cô hoàn toàn không bị bất cứ kẻ nào hãm hại để phạm sai lầm, lúc Hàn Thành Trì hôn cô, quả thực cô không đẩy anh ta ra.
Mặc dù cô yêu Hàn Thành Trì nhưng cô là vợ Thịnh Thế, bất kể lúc ấy cô thật sự bị sốc ngây ngẩn cả người hay là có nguyên nhân khác, nói tóm lại cô thân mật với Hàn Thành Trì chính là sai lầm không thể tha thứ.
Đáy lòng cô tràn đầy khủng hoảng và luống cuống, không biết làm thế nào để đối mặt với mọi người trong phòng, nhất là Thịnh Thế.
Cho tới bây giờ, cuộc sống sau khi kết hôn của cô và Thịnh Thế hình như tốt lên từng chút một, cô… Khi cô không dám nghĩ tiếp thì nghe thấy “Ba” một tiếng, lúc này cô mới ngẩng đầu lên liền chứng kiến Thịnh Thế đen mặt lại, toàn thân tràn ngập sát khí đứng trước mặt Vương Giai Di. Cả người Vương Giai Di ngồi bệt trên sofa, tóc xốc xếch xõa xuống, phảng phất thấy nửa bên mặt cô ta nhanh chóng sưng đỏ lên.
Đáy lòng Cố Lan San bỗng dưng ngẩn ra, chợt nghe thấy Thịnh Thế nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ cái một, truyền tới: Vương Giai Di, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, cho dù người phụ nữ kia có phạm sai lầm tày trời không thể tha thứ, phải đánh cũng là tôi đánh, nhưng còn cô, mắng cũng đừng nghĩ mắng một câu cho tôi.
Một giây trước trong lòng Cố Lan San còn đang suy nghĩ cô phải đối mặt với Thịnh Thế như thế nào, một giây sau đã thấy sau khi cô làm chuyện có lỗi với anh như vậy mà Thịnh Thế còn bảo vệ cô, lòng cô nhất thời run rẩy, ngay cả cánh môi cũng run không dứt.
Có một loại cảm xúc tên là đau lòng thoáng cái thổi quét toàn thân cô.
Một cái tát kia không phải nên rơi vào mặt Vương Giai Di, mà là trên mặt Cố Lan San cô.
Nếu nói vậy, thì có lẽ đáy lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Ngay trước mặt mẹ anh và bác cả anh, cô làm ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy, anh vẫn còn bảo vệ cô sao?