Thịnh Thế người này có một đặc điểm, chính là trong miệng anh nói lời nói rất sắc bén, nhưng giọng điệu lại rất thong thả, làm cho người ta một loại cảm giác như gió thoảng mây trôi.
Nhưng Diệp Dao lại không thể có cảm giác như gió thoảng mây trôi, đây là ngầm mắng bà ta, khiến cho sắc mặt của bà ta càng ngày càng tái nhợt.
Tay của bà ta hơi nắm thành nắm đấm, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt nhìn Cố Lan San có chút trở nên âm lãnh, cánh môi bà ta giật giật, giọng nói không nể tình chút nào: “Sở Sở, tôi nghĩ hôm nay tôi tới gặp cô, chính là một sai lầm.”
Cố Lan San nhìn chằm chằm Diệp Dao không có lên tiếng.
Diệp Dao cũng lẳng lặng nhìn cô.
Hình dung cảm giác Diệp Dao đối với Cố Lan San như thế nào?
Đối với đứa con gái này, thật ra chỉ là lúc bà ta còn trẻ, vì tình yêu điên cuồng mà sinh ra hậu quả xấu.
Bản thân cũng không có cảm tình quá lớn.
Thật ra có chút oán hận cùng chán ghét, loại oán hận này bắt nguồn từ ba ruột của Cố Lan San, ban đầu ông ta thề non hẹn biển nói với bà ta yêu thương sâu sắc, kết quả sau khi bà ta mang thai, lại đuổi ba ta ra khỏi Bắc Kinh.
Nếu như không phải mang theo đứa con riêng Cố Lan San này, khi đó dựa vào diện mạo của bà ta, bà ta thật sự có thể gả tốt hơn, cuối cùng cũng sẽ không gả cho ba của Trần Mặc, một thầy giáo bình thường.
Ba ruột của Cố Lan San và Cố Lan San đã phá hủy cuộc đời của bà ta, lúc trước bà ta tới Bắc Kinh là muốn giao Cố Lan San cho cha đẻ của nó, nhưng lại nhìn thấy cha đẻ của nó đã kết hôn, cuộc sống mỹ mãn, bà ta cũng có chút không cam lòng, sau đó bán Cố Lan San cho người khác.
Ông đã hủy diệt cuộc đời của tôi, tôi sẽ để cho ông cùng con gái của ông trọn đời không biết nhau, để cho con gái của ông cả đời ăn nhờ ở đậu, sống đầu đường xó chợ.
Nhưng bà ta lại nghe con trai của mình nói, Cố Lan San gả cho con trai của quan lớn, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, cái đứa con gái bà ta không thích kia, vậy mà sẽ có một ngày có kết cục tốt như vậy.
Cho nên, bà ta mới muốn gặp nó một lần, nhìn xem có thể vãn hồi quan hệ một chút hay không.
Nhưng đợi đến sau khi chân chính nhìn thấy, bà ta mới biết nó càng cao quý không thể bám víu vào hơn trong tưởng tượng của bà ta rất nhiều, xe sang trọng có tài xế lái, chồng phú quý, bà ta và con gái của bà ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Hai mẹ con lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, Diệp Dao mới lại mở miệng nói: “Đây chính là mục đích mà cô đồng ý cùng tôi ăn cơm phải không.”
“Có một số việc, có lợi tất có hại. Sở Sở, cô đừng quên, người cho cô sinh mạng là tôi, mặc dù lúc trước tôi bởi vì cuộc sống bức bách mà bán cô, nhưng nhà họ Cố có tiền, cuộc sống cô trôi qua chính là cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư, nếu không, bây giờ cô làm sao mà có thể gả cho nhà họ Thịnh?”
“Ngụ ý trong lời nói của bà Diệp đây, chính là Sở Sở nên cảm tạ bà à?” Nụ cười lạnh trên mặt Thịnh Thế càng ngày càng đậm, giọng nói cũng có chút trở nên trầm xuống.
Diệp Dao nhìn Thịnh Thế, vốn là đối với sự không tôn trọng vừa rồi của anh có chút tức giận, cho nên không e dè chút nào mở miệng nói: “Cậu Thịnh, dù nói thế nào, tôi cũng là mẹ ruột của Diệp Sở sở, mẹ vợ của cậu, cậu cứ có thái độ như thế với tôi sao?”
Thịnh Thế nghe nói như thế, trong lòng cơn tức bốc lớn lên, anh chưa bao giờ gặp qua người mẹ nào như vậy, anh vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Lan San vẫn một mực ở bên cạnh mỉm cười trầm mặc lại đột nhiên lên tiếng: “Diệp Dao, tôi không biết hôm nay bà gặp tôi có mục đích gì, nhưng tôi nghĩ, có mấy lời hình như tôi cần phải nói rõ ràng với bà.”