Tôn Thanh Dương cũng không so đo với Thịnh Thế, liền trực tiếp ngồi xổm dưới đất, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên mạch cổ tay của Cố Lan San.
Bà xuất thân từ bác sĩ Trung y, bắt mạch là việc bà tinh thông nhất, dưới tình huống bình thường thì không có vấn đề gì, Tôn Thanh Dương cũng có thể nhìn ra được.
Chỉ là, mạch tượng lúc này của Cố Lan San khiến Tôn Thanh Dương có chút giật mình.
Rất giống với mạch tượng mang thai, nhưng lại rất yếu, khiến cho bà không cách nào xác định, trừ chuyện đó ra thì Cố Lan San hoàn toàn không có vấn đề gì khác.
Thịnh Thế ở bên cạnh gấp đến độ trên trán cũng vả một lớp mồ hôi, nhìn dáng vẻ Tôn Thanh Dương không nói tiếng nào chỉ là nhắm mắt lại trầm tư, không nhịn được lên tiếng thúc dục gấp rút nói: “Rốt cuộc Sở Sở thế nào?”
“Sở Sở không có việc gì chứ?”
“Sở Sở......”
Lúc này, Tôn Thanh Dương mới nhẹ nhàng thu tay về, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, trực tiếp nhìn về phía Sở Bằng: “Anh đi chuẩn bị xe.”
Sau đó nhìn về Thịnh Thế: “Cậu ôm cô ấy, bây giờ cùng tôi đến bệnh viện, tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy.”
...
...
Ở trên xe, Tôn Thanh Dương đã gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo người ta chuẩn bị sẵn thiết bị, để Cố Lan San vừa đến có thể trực tiếp đưa vào phòng khám.
Thịnh Thế và Sở Bằng đều bị ngăn ở bên ngoài.
Hai đấng mày râu, đều có dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng khám được đẩy ra từ bên trong, Tôn Thanh Dương vừa đi, vừa phân phó với y tá phía sau: “Đưa cô ấy vào phòng bệnh VIP, nhớ kỹ, bây giờ thân thể của cô ấy có chút suy yếu, mấy ngày nay các cô nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, phải có người chuyên nghiệp trông chừng 24/24, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Dạ, viện trưởng Tôn.” Y tá đáp một tiếng, đi theo Tôn Thanh Dương về phía phòng bệnh VIP.
Sở Bằng và Thịnh Thế liền đuổi theo, miệng đồng thanh hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Tôn Thanh Dương vừa đi, vừa nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế một cái, dứt khoát trả lời: “Cô ấy mang thai.”
“Mang thai?” Cả người Thịnh Thế không thể tin hỏi ngược một câu: “Không thể nào nha, tháng trước cô ấy mới có kinh nguyệt mà?”
“Nhưng mà kết quả kiểm tra cho thấy, chính xác là cô ấy mang thai.” Tôn Thanh Dương trực đưa kết quả cho Thịnh Thế: “Phía trên này cho thấy cô ấy mang thai mười lăm ngày, là mang thai thời kỳ đầu, cho nên hiện tại không thấy rõ tình huống trong tử cung, chỉ là thật sự cô ấy mang thai.”
Thịnh Thế nhìn những bảng kết quả, từng mục đều cho thấy Cố Lan San mang thai, anh lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời giống như là bị mắc chứng mất giọng, một chữ cũng không nói ra được.
Cố Lan San mang thai......Sau hai năm, Sở Sở của anh lại mang bầu đứa bé của bọn họ!
Thịnh Thế cảm thấy trái tim mình đập bịch bịch bịch, đập đến nỗi khiến anh cảm thấy mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào!
Trời ạ, chuyện ngạc nhiên này, thật sự là quá vui mừng!
Vui mừng đến nỗi khiến anh...... Có chút không cách nào hình dung cảm giác của mình nữa!