“Tám giờ tối mai, tôi bảo tài xế đi đón cô, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
......
Cố Lan San đang do dự làm thế nào mở miệng với Thịnh Thế, thì tin nhắn của Thịnh Thế lại tới, cô nhìn tin nhắn dừng lại một lát, đáp lại một chữ: “Được.”
......
Thịnh Thế nhìn chữ “Được” hiện ra trên màn hình điện thoại di động, lúc này mới giơ tay lên nhấn điện thoại nội bộ kêu thư ký đi vào.
Thư ký đẩy cửa ra, thấy trong phòng làm việc to lớn của Thịnh Thế tràn ngập mùi thuốc lá, làm cho cô suýt chút nữa là ho ra, nhưng thư ký vẫn tự nhiên đi tới trước bàn làm việc, nhìn Thịnh Thế, mở miệng: “Ông Thịnh, ngài có gì phân phó?”
Thịnh Thế nhìn mắt của thư ký, ôn hòa lại vừa trong suốt, anh mở miệng, giọng nói nói ra, đơn giản lại sắc bén: “Giúp tôi đặt một chỗ ở nhà hàng xoay tròn tầng cao nhất khách sạn Kinh Thành, thuận tiện bảo người vận chuyển bằng đường hàng không một bó hoa hồng xanh tới đây.” Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung thêm nói: “Đến trước tám giờ tối mai.”
*********
Ngày 29 tháng 9.
Đối với người khác mà nói, là một ngày rất bình thường.
Nhưng đối với Thịnh Thế và Cố Lan San mà nói, lại là một ngày rất đặc biệt.
Ngày kỷ niệm ngày cưới.
Năm giờ chiều ngày đó, Cố Lan San bắt đầu sửa sang lại, cô đặc biệt bảo bà quản gia gọi một nhà tạo mẫu đến nhà, làm một kiểu tóc rất đẹp, vốn là mái ngố ngang lại được tém qua thành một ngã, quyến rũ phong tình.
Vốn thời gian hẹn mà Thịnh Thế bảo tài xế của mình tới đón cô là tám giờ, nhưng sáu giờ rưỡi tài xế đã chờ ở ngoài cửa biệt thự rồi.
Cố Lan San không có gấp gáp đi xuống, trái lại soi gương rất cẩn thận uống cong lông mi, còn bôi một lớp mascara cho hàng mi dài thon mảnh, sau đó chọn một bộ quần áo đồng bộ xách tay, đi giày cao gót, không nhanh không chậm ra khỏi biệt thự, lên xe tài xế của Thịnh Thế.
......
Ngày 29 tháng 9, Thịnh Thế đặc biệt rời khỏi công ty rất sớm.
Chân trước Thịnh Thế vừa rời đi, chân sau Tô Kiều Kiều luôn ở nước ngoài quay MV mới nhất lại xuất hiện rồi, Tô Kiều Kiều càng kiều mỵ hơn trước đây, tóc dài uốn cong gợn sóng, váy ngắn bó sát người, phong tình vạn chủng đứng ở trước mặt thư ký của Thịnh Thế, hỏi: “Anh Thịnh đâu?”
Thư ký của Thịnh Thế khách khí đứng lên, cười cười, trả lời: “Tối nay ông Thịnh có việc, đã về từ sớm rồi.”
Tô Kiều Kiều nhíu nhíu mày, có chút không tin, Thịnh Thế chưa bao giờ đến trễ về sớm, hơn nữa hiện tại mới năm giờ, kể từ khi cô ta không lấy được làm người phát ngôn cho Mười Dặm Thịnh Thế, anh ấy chưa từng tiếp nhận điện thoại của cô ta rồi, “Hiện tại anh Thịnh hẳn là ở công ty, có phải đang họp hay không, tôi chờ anh ấy.”
Thư ký thành thật trả lời: “Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của ông Thịnh và bà Thịnh, cho nên, ông Thịnh đã đi cùng bà Thịnh trải qua ngày kỷ niệm.”