Thịnh Thế nhìn ảnh chụp, hai mắt mở to, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lúc sau anh mới đặt album ảnh sang một bên, sau đó lấy tay tùy ý lật xem những món đồ khác của cô, là mấy món quà nhỏ, đa số đều là anh mua cho cô.
Dưới đáy thùng có hai cái hộp, Thịnh Thế lấy hộp bên trái, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong đều là những tờ giấy nhỏ, nhìn rất cũ còn có nhiều nếp nhăn giống như bị người ta mở ra rất nhiều lần.
Thịnh Thế cầm lên một cái, cẩn thận mở ra, sợ không cẩn thận sẽ kéo hư tờ giấy, đập vào mắt là nét chữ uyển chuyển phóng khóang, chữ viết của anh: Sở Nhị, tan học tớ có trận đấu bóng rổ, cậu nhớ đi cổ vũ cho tớ. Còn có, nhớ mua cola ướp lạnh cho tớ, không đựơc quên
Thịnh Thế đặt tờ giấy sang một bên, lại cầm một cái mở ra, nét chữ xinh đẹp , chữ viết của cô: Nhị Thập, bà dì của tớ tới, đau bụng, hôm nay tan học tớ không đi chơi với bọn Hoa tử, cậu theo tớ về nhà xem Harry Potter đi.
Thịnh Thế nhìn hai tờ giấy này, ánh mắt ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức lần lượt mở ra tất cả các tờ giấy bên trong, nhìn từng cái.
Sở Sở, tớ muốn cùng bọn Hoa tử đi đánh ma thú, cho nên tớ chuẩn bị trốn tiết, tan học tớ chờ cậu ở cổng trường.
Nhị Thập, cậu đã khỏe chưa? Lqđ Thầy đang giục tớ nộp bài tập, sao cậu còn chưa giúp tớ làm xong, sao cậu ngốc vậy, bài tập cũng làm chậm như vậy!
Nhị Thập, muốn ăn canh Ma Lạt, cậu đi mua cho tớ đi, bên ngoài quá nóng, tớ không muốn đi, phơi nắng sẽ bị đen. Nhớ thêm một ly dâu tây sữa.
Diệp Sở Sở, thành thật khai báo, sách của tớ bị ứơt, có phải là do cậu làm hay không?
Sở Nhị, cậu thật giỏi, để cho tớ đi leo núi chung với cậu, kết quả cậu bò không tới hai bước đã bắt tớ cõng cậu lên núi.
Nhị Thập, cậu có thể nói với mấy cô gái theo đuổi cậu, lần sau có mua chocolate thì mua hiệu Thành Đức đựơc không, hiệu khác ăn không ngon.
Nhị Thập, sinh nhật vui vẻ. . . . . . (phía sau vẽ một cái cười lớn, thêm một quả trứng cao).
. . . . . .
Thịnh Thế mở ra xem từng cái, chữ viết bên trong từ tràn trề sức sống tuổi trẻ, về sau càng lưu loát sâu sắc, cho thấy thời gian trôi qua.
Những thứ này đều là lúc anh và cô đi học, truyền cho nhau.
Mỗi lần truyền xong, cô đều sẽ lấy những tờ giấy đó lại, khi đó anh không biết cô muốn làm gì, cũng không hỏi mà đưa cho cô, không nghĩ tới, từ đầu cho đến cuối cùng từng cái từng cái cô đều giữ lại.