Khi Thủ trưởng Thịnh vừa đến bệnh viện, có chút ngại ngùng đi vào, đứng ở trước cửa phòng bệnh, do do dự dự, đưa tay lên lại để xuống.
Khẩu vị của phụ nữ mang thai thời kỳ đầu không được tốt, nhưng thỉnh thoảng sẽ bất ngờ muốn ăn gì đó, sau khi Cố Lan San ngủ trưa dậy, cô cảm thấy trong miệng hơi khô, muốn ăn dưa hấu.
Thịnh Thế liền chạy xuống lầu, đi mua dưa hấu.
Thịnh Thế cầm dưa hấu bước ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn thấy Thủ trưởng Thịnh đang đứng trước cửa phòng bệnh Cố Lan San, bộ dạng do do dự dự.
Tâm trạng của anh lập tức trở nên tốt vô cùng, cố ý thả chậm bước chân, từ từ thong thả đi đến bên cạnh thủ trưởng Thịnh, ho khan một cái.
Thủ trưởng Thịnh nghe được tiếng động, liền xoay đầu nhìn thấy Thịnh Thế, sắc mặt lập tức trởn nên càng khó coi hơn.
Sắc mặt của Thịnh Thế lại hoàn toàn khác biệt với thủ trưởng Thịnh, treo nụ cười thật to, biết rõ còn hỏi: “Ba, ba tới làm gì thế?”
Thủ trưởng Thịnh trừng mắt liếc Thịnh Thế, liền giơ tay lên, đẩy cửa phòng bệnh ra, cầm túi lớn túi nhỏ mẹ Thịnh đưa bước vào.
Thịnh Thế nhún vai một cái, ôm trái dưa hấu tự mua, đi vào theo.
Bên trong phòng bệnh, Cố Lan San đang nằm trên giường, nghe tiếng bước chân nên tưởng rằng Thịnh Thế, liền mở mắt, ngồi dậy, nhưng đập vào mắt lại là Thủ trưởng Thịnh, sắc mặt Cố Lan San lập tức trở nên lúng túng.
So với Cố Lan San thì Thủ trưởng Thịnh lại càng không tự nhiên, ông cầm những túi đo đứng cách giường bệnh không xa, cũng không thả xuống, một đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt của Cố Lan San, sau đó liền dời xuống bụng của cô.
Thịnh Thế theo sát phía sau, cũng không nói chuyện, chỉ là ôm dưa hấu, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, sau đó tìm dao gọt trái cây, cắt dưa hấu.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế cứ thờ ơ như người không có chuyện gì, cô liền nhắm mắt nhìn về phía thủ trưởng Thịnh cười cười xong, chỉ chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh, nói: “Chào bác Thịnh, mời bác ngồi.”
Thủ trưởng Thịnh gật đầu, không nói gì, để đồ vật lên bàn trên đầu giường Cố Lan San, sau đó ngồi xuống, tay có chút không tự nhiên cọ tới cọ lui trên quần của mình, cọ hơn nửa buổi, ông mới nâng mí mắt, nhìn Cố Lan San, nhăn nhăn nhó nhó một hồi thật lâu, mới mở miệng, nói: “Thân thể con khỏe chứ?”
Giọng nói của Thủ trưởng Thịnh có chút không lưu loát, Thịnh Thế ở bên cạnh cắt dưa hấu dựng lỗ tai lên nghe, không nhịn được bật cười một tiếng, sau đó rất nhanh kềm chế lại.
Cố Lan San khe khẽ gật đầu, cũng không dám nhìn Thủ trưởng Thịnh, giọng nói dịu dàng, mềm mại thành thật trả lời: “Thân thể của con rất tốt ạ!”
“Ừ.” Thủ trưởng Thịnh đáp một tiếng, sau đó cũng không nói chuyện nữa, Cố Lan San cũng không biết nên nói gì, cả người không khỏi có chút căng thẳng, vấn đề chủ yếu là cô hoàn toàn không biết Thủ trưởng Thịnh đến đây có mục đích gì.
Thịnh Thế cắt dưa hấu xong, bưng tới, thấy Thủ trưởng Thịnh trầm mặc không nói, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ba, hôm nay ba tới đây có chuyện gì không?”
Thịnh Thế chọn trực tiếp như thế, khiến trong lòng Thủ trưởng Thịnh lại thêm băn khoăn lo lắng, cũng may từ trước đến giờ ông đều giữ vững bình thản, thoạt nhìn bên ngoài vẫn khí định thần nhàn, chẳng qua là sắc mặt của ông vẫn không khống chế được mà đỏ lên, cảm giác khuôn mặt mo của mình cũng bị Thịnh Thế làm mất sạch!