“Không còn cách nào, nhãn mác đã bị em cắn đứt, chỉ có thể trả tiền.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San trêu đùa nhau, không nhịn được nở nụ cười.
Có một nhân viên bán hàng tính tình tương đối sáng sủa cười nói: “Cô gái, cô thật đáng yêu.”
“Cám ơn đã khen!” Cố Lan San không thèm nhìn khuôn mặt đen thui của Thịnh Thế, thản nhiên tươi cười với nhân viên bán hàng, yên tâm thoải mái đón nhận tán dương của nhân viên bán hàng với mình, sau đó giẫm bước, vào phòng thay quần áo, sau khi thay quần áo xong đi ra, nhìn lướt qua Thịnh Thế đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt của người đàn ông vẫn mang theo vẻ vô cùng không vui, Cố Lan San ngoắc ngoắc khóe môi, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa bikini ba bộ cho nhân viên bán hàng nói: “Gói lại giúp tôi.”
“Vâng, thưa cô.” Cô nhân viên bán hàng đáp một tiếng, liền vui mừng hớn hở đến quầy thu ngân, nhanh chóng nhập mã số của bikini vào, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Lan San, hỏi thăm: “Xin hỏi cô, cà thẻ hay là trả tiền mặt?”
Cố Lan San đứng trước giá hàng mũ che nắng, vừa dùng tay câu một cái mũ mặt trời, đội lên đầu mình, soi gương xoay trái xoay phải, vừa liếc mắt nhìn Thịnh Thế xuyên qua chiếc gương, giọng nói giòn ton đáp trả nhân viên bán hàng: “Đi hỏi người đàn ông đó đi.”
Thịnh Thế cực kỳ miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế salon, từ từ đi đến quầy thu ngân, rồi lại từ từ rút ví trong túi ra, lấy thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên bán hàng.
“Xin hỏi có mật mã không?” Cô nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên, hỏi thăm một câu.
Thịnh Thế còn chưa kịp trả lời, trước mặt lại có thêm chiếc mũ mặt trời màu xanh làm xuất hiện trên quầy thu ngân, giọng nói tươi đẹp của Cố Lan San theo sát phía sau: “Không có mật mã, cộng thêm cái mũ này cùng quét thẻ.”
“Dạ được, thưa cô.” Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng quét thẻ, động tác nhanh nhẫu gói kỹ bikini và mũ mặt trời đưa tới trước mặt cho Cố Lan San.
Cố Lan San cũng không đưa tay ra nhận, mà là nghẹo đầu nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế đặc biệt uất nghẹn dừng lại một lát, sau đó cũng chậm chạp nhận lấy những chiếc túi đó.
Lúc này, Cố Lan San mới mặt mày hớn hở khoác cánh tay Thịnh Thế, dẫn anh ra khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh về….
...
...
Buổi tối, sẽ về Ngự Thự Lâm Phong, đầu tiên, Cố Lan San sửa sang lại một ít đồ vật hai người sẽ mang đi Maldives, sau đó mới tắm rửa, bò lên giường.
Trước khi ngủ, Thịnh Thế lại dán lên thân thể mềm mại Cố Lan San theo thói quen, anh cúi đầu, hôn da thịt của cô, ngón tay biến đổi đa dạng hành hạ cô, trêu chọc thân thể cô mềm mại như nước, người phía dưới đã không ngừng hừ hừ, ý loạn tình mê, nhưng Thịnh Thế lại hết lần này tới lần khác không chịu cho Cố Lan San, anh dùng vật nóng bỏng của mình chống đỡ chỗ mềm mại đã sớm ướt nhẹp của cô, từ từ cạ, hành hạ cô, cánh môi dính vào bên tai của cô, tựa như hôn không phải là hôn nói: “Sở Sở, bộ bikini này không thể mặc, ngày mai chúng ta đến Maldives, sẽ mua lại bộ khác, đồng ý với anh thì anh cho em.”
Cố Lan San nghe được câu này, mặt lập tức xụ xuống, môi lập tức liền vểnh, phá hư phong cảnh giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra, liền cuốn chăn, ngã đầu nằm ở một bên: “Em muốn đi ngủ rồi.”