Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cà Rốt Hồng

Trong lời nói của anh chứa đầy ghen tuông, Cố Lan San nghe vào trong tai, hơi có mấy phần nguôi giận, nhưng nghĩ đến anh vậy mà mạnh bạo với cô không được, lại dùng loại thủ đoạn nhỏ này, đáy lòng vẫn hơi bực bội vài phần, nghĩ tới, người đàn ông này làm sao lại hèn như vậy á, càng nghĩ, Cố Lan San càng thấy trong lòng không thoải mái, cho nên liền hung hăng trợn mắt liếc Thịnh Thế một cái, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy gói khăn ước trên giường đi ra ngoài.

Thịnh Thế một đường đi theo Cố Lan San đến chỗ mua đồ lân cận, mặc dù đáy lòng Cố Lan San mất hứng, nhưng vẫn mua cho Thịnh Thế một số đồ dùng cần thiết.

Lúc Thịnh Thế xách đồ đi theo sau lưng Cố Lan San trở lại phòng trên bờ biển, sắc trời đã nhá nhem tối, dọc theo đường đi Thịnh Thế đều nghĩ tất cả biện pháp trêu chọc Cố Lan San vui vẻ, từ đầu đến cuối Cố Lan San cũng không có nhìn Thịnh Thế một cái, trở lại phòng trên bờ biển, Cố Lan San liền đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Đợi đến khi Cố Lan San tắm xong đi ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Thịnh Thế, cô cầm lấy cái váy dài mới mua, mặc vào người, mới vừa mặc xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Lan San vừa buộc dây lưng váy, vừa đi đến cạnh cửa, mở cửa.

“Cô Cố, tôi tới gọi cô đi đến bờ biển ăn bữa tối.” Người tới là thư ký của Thịnh Thế, nở nụ cười mở miệng nói với Cố Lan San.

Rõ ràng người treo đầu dê bán thịt chó là Thịnh Thế anh, rõ ràng là anh không đúng, bây giờ lại đảo ngược, còn chiến tranh lạnh với cô?

Không phải cô chỉ bày sắc mặt cho anh nhìn một chút thôi sao?

Vậy mà anh không nói tiếng nào biến mất không thấy như vậy?

Ngay cả ăn bữa tối, cũng để cho người khác tới gọi cô?

Cơn tức trong lòng Cố Lan San đối với Thịnh Thế trở nên lớn hơn, nhưng cô vẫn đè xuống không có làm hại đến người vô tội, gật đầu với thư ký của Thịnh Thế một cái, đi vào trong phòng lấy điện thoại di động, rồi đi theo thư ký của Thịnh Thế ra ngoài.

Lúc đi dọc theo bờ cát, đáy lòng Cố Lan San còn đang suy nghĩ, đây là Thịnh Thế đang chiến trang lạnh với cô sao? Thật sự chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà nhỏ mọn như vậy, bất quá, anh muốn chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, có gì đặc biệt hơn người, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện với Thịnh Thế trước đâu!

Thư ký của Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đi khoảng hai mươi phút, Cố Lan San liền thấy cách đó không xa có thật nhiều ánh sáng, đợi đến khi cô đi lại gần hơn một chút, cô nhận ra được những ánh sáng kia là ánh nến, kỳ quái là xung quanh những ngọn nến kia, lại không có một bóng người.

Cố Lan San vừa định nói hoài nghi về sự kỳ quái này với thư ký của Thịnh Thế, thì mặt thư ký của Thịnh Thế hiện lên nụ cười thần bí nói với Cố Lan San: “Đến rồi.”

Lần này Cố Lan San hoàn toàn mờ mịt, nơi này trừ chỗ mấy cây nến được thắp sáng, chính là một mảnh tối đen như mực, hơn nữa một bóng người cũng không có, ăn tối ở chỗ này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK